Nếu như là gặp phải chuyện bị một đám lưu manh chặn lại động tay động chân, cô nghĩ là bản thân mình cũng có thể sẽ có một chút động lòng, nói gì đến nguyên chủ đang thiếu thốn tình yêu và hoang mang.
Tuy Triệu Tùng từng nghĩ đến Cao Hoài nhưng không chắc chắn, không ngờ thật sự là người đó!
Đôi mắt sâu thẳm của anh lập tức ảm đạm.
“Có cần nói chuyện này cho đại đội trưởng không, điều Cao Hoài về?” Triệu Tùng nhàn nhạt nói.
Trương Thiên trầm ngâm một lúc, lắc đầu.”Không cần, đám người này đều chưa nhìn thấy mặt Cao Hoài, đối phương hoàn toàn có thể nói rằng họ nhận bừa, vu oan cho mình.”
“Không có bằng chứng chắc chắn, không thể tùy tiện điều thanh niên trí thức xuống nông thôn về được.”
Cô liếc nhìn Đầu Tròn, đối phương mặt mày đầy vẻ mong đợi nhìn cô.
“Tôi nói lời giữ lời, cậu có thể đi, có điều muốn tôi tha cho các anh em của cậu thì cầm tiền đến chuộc.”
Nếu không phải Triệu Tùng phát hiện ra bọn họ thì người bị bức hại lần này là mình rồi.
Muốn nhẹ nhàng tha cho như vậy ư? Đừng mơ!
Đầu Tròn được cởi trói tay chân, dùng tay áo lau mũi.
“Cần bao nhiêu?” Cậu ta lắp bắp nói, tay trái buông thõng bên chân nhịn không được mà kẹp vào túi quần.
Trương Thiên nhìn một chút, trên mặt đất còn ba người đang nằm.
“Mỗi người hai mươi, ba người sáu mươi đồng!”
“Sáu mươi?!” Đầu Tròn không khỏi kinh ngạc thốt lên.”Quá nhiều rồi!”
Cậu ta và mấy anh em đó không có công việc, hoàn toàn sống dựa vào gia đình, làm gì có nhiều tiền như thế?
Trương Thiên bị chọc cười nói:
“So với mạng của anh em cậu thì sáu mươi đồng chắc không phải là nhiều, nếu cậu không nỡ thì nhắm mắt lại đi, cứ xem như chưa từng có những người anh em này.”
Ba em trai dưới đất trợn tròn mắt, lập tức quay người sang phía Đầu Tròn, miệng không ngừng ưm ưm, đáng tiếc đã bị khăn tay chặn lại không thể nói được gì.
Cô nhìn Đầu Tròn do dự, đây là một lần thử nghiệm, nếu như đối phương có thể vứt bỏ những người anh em của mình thì cô sẽ trực tiếp đưa người đến cảnh sát.
“Tôi đưa!” Đầu Tròn nghiến răng đồng ý.
Đầu tiên cậu ta lục soát trên người ba em trai còn lại, lục ra được ba mươi đồng, lại lấy hết toàn bộ tiền trên người mình ra, chưa được năm mươi đồng, cậu ta suy nghĩ, lại tháo đôi giày mới mua của mình ra, đặt chiếc mũ hồng quân bảo bối gộp chung lại với số tiền.
“Những thứ này, chắc là đủ rồi.” Cậu ta lưu luyến không nỡ nhìn giày và chiếc mũ.
Trương Thiên nhìn về phía Triệu Tùng mỉm cười:
“Số này lấy cho anh em của anh uống rượu, coi như không uổng công đi một chuyến.”
Triệu Tùng mỉm cười.”Háo Tử, các cậu lấy đi.”
Tôn Nha cười hi hi thu nhận đống đồ, thương lượng với mấy người anh em bên cạnh đợi lát nữa sẽ đi mua rượu uống.
“Vậy, chúng tôi đi được chưa?” Đầu Tròn cởi dây thừng cho mấy người anh em của mình, ngập ngừng nói.
DTV
“Đi đi, sau này làm người cho tử tế, đừng để tôi phát hiện ra các cậu làm mấy chuyện thế này, trước thì đánh gãy chân, sau sẽ đưa các cậu đến đồn cảnh sát!” Trương Thiên hung dữ nói.
“Chúng tôi nhất định sẽ làm người tốt!” Đầu Tròn cúi đầu vâng dạ nói xong thì lập tức cùng mấy người anh em của mình chạy đi.
Trên đường về, Trương Thiên nhìn dáng vẻ khó chịu không vui của Triệu Tùng thì cười hì hì, an ủi anh.
“Anh yên tâm, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cho dù có thêm một lần nữa em cũng không sợ.” Cô nháy mắt với Triệu Tùng, dùng tay vỗ vỗ vào chỗ eo.
“Em mang theo vũ khí bằng sắt.”
Sắc mặt Triệu Tùng thả lỏng hơn một chút nhưng vẫn mặt mày ủ rũ nói:
“Sau này nếu em lại vào huyện thì nói với anh một tiếng, anh đi với em.”
Trương Thiên buồn cười nói:
“Được thôi, nếu như em nhớ thì sẽ tìm anh đi cùng.”
Hai người đạp xe đạp đi xa dần, chỉ còn lại tiếng cười khanh khách như chuông bạc.
Ngày Tam Phục, là thời điểm nóng nhất trong bốn mùa.