Bà nội Vương Nhã Tình ở bên cạnh cũng lo lắng như thế.
Trương Thiên cười xoa dịu hai người.”Chắc là không có chuyện gì, ông bà đợi anh ấy về hỏi là biết ngay thôi mà.”
Bản thân cô cũng cảm thấy chắc là có liên quan đến chuyện nói ngày hôm nay, hai ông bà đã lớn tuổi rồi, nhỡ đâu một ngày nào đó ngã xuống, nói không chừng sẽ không còn nữa.
Có lẽ anh cả cũng lo lắng chuyện này vì thế mới muốn về nhà một chuyến thăm gia đình.
Thời gian chậm chạp trôi đi trong sự hồi hộp chờ đợi.
Đến máy nghiền bột đáy nhọn xoắn ốc mà Trương Thiên đặt mua cho xưởng sữa cũng đã được đưa đến nơi, bắt đầu sản xuất sữa bột rồi, phía anh cả vẫn không chút tin tức gì.
Đợi đến khi thu hoạch ngô xong, bắt đầu tuốt lúa thì điện báo của anh cả mới gửi về.
Ngày mai đến nhà – Trương Hồng Vũ.
Sáng sớm, Trương Thiên đã đi theo mẹ già đi qua đi lại ở ven đường.
“Mẹ tới văn phòng của con ngồi đi, bên ngoài nóng lắm đừng để bị cảm nắng!” Trương Thiên hết lòng khuyên bảo mẹ già.
Ngoài miệng Mẹ Chung có lệ với cô, hai con mắt vẫn cứ nhìn về phía giao lộ ngoài xa.
Trương Thiên thở dài, không có cách nào chỉ có thể giơ ô che nắng cho mẹ già.
Diện tích của chiếc ô có hạn, vì mẹ già cho nên ba già cũng chỉ có thể che nắng bằng mũ rơm.
Vốn dĩ bà nội cũng muốn đến, nhưng dưới sự khuyên bảo của cả nhà thì cuối cùng cũng đã từ bỏ.
Không biết đã đợi bao lâu, Trương Thiên mơ hồ nghe được tiếng xe khách chạy tới, tinh thần của cô đột nhiên rung lên.
DTV
Sau vài giây, nơi xa xuất hiện một điểm đen, cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn.
“Đó là xe khách đúng không?!” Mẹ Chung nắm chặt cánh tay của con gái kích động nói.
“Mẹ không nhìn lầm, đúng là xe khách.” Trương Thiên trấn an nói.
“Trước tiên đừng kích động, nói không chừng không phải chuyến mà thằng cả ngồi.”
Trương Vệ Quốc vừa dứt lời, lập tức nhận được một cái xem thường từ Chung Quyên.
Hai mắt của Trương Thiên gắt gao nhìn chằm chằm xe phía trước, chớp cũng không chớp, cuối cùng sau khi xe tới gần hơn thì cũng thấy rõ chữ viết.
“Là chuyến xe từ thành phố Song Điền tới đây, có thể là chuyến của anh cả.” Cô nhanh nhẹn nói.
Xe khách từ thành phố Song Điền đến huyện Nhiêu, một ngày chỉ có một chuyến, nếu không có ngoài ý muốn thì tám phần là chiếc này.
Nếu một chuyến này cũng không phải thì cô chắc chắn phải đưa hai ông bà vào xưởng sữa, đợi lâu như thế, cô thật sự rất nóng.
“Tích —— tích ——”
Xe khách chạy đến trước mặt, chậm rãi dừng lại.
Không khí lập tức trở nên đọng lại, ba người nhìn cái đầu vươn ra từ cửa sổ xe, lộ ra nụ cười xán lạn.
“Ba! Mẹ! Con đã về!”
Trương Hồng Vũ nhiệt tình mà không mất sự kích động lớn tiếng kêu to, trên người đeo bao lớn bao nhỏ, bên cạnh là chị dâu cả Lâm An đang cười tủm tỉm, mỗi người nắm tay một đứa bé.
“Đây là Tiểu Thần và Tiểu Uyển đúng không?” Hai mắt của Chung Quyên lập tức bị hai đứa nhỏ hấp dẫn.
Trương Hồng Vũ ôm con trai, cười nói:
“Đây là con trai Tiểu Thần và con gái Tiểu Uyển của con, mau gọi bà nội ông nội đi!”
Hai đứa nhỏ thoạt nhìn có hơi uể oải, tinh thần không tốt lắm, nhỏ giọng nói:
“Bà nội, ông nội.”
Khiến cho mẹ Chung và Trương Vệ Quốc đau lòng vô cùng:
“Đừng đứng ở đây, mau về nhà nghỉ ngơi thôi!”
“Bé ba, con qua bên cạnh xưởng sữa mượn một cái xe ba bánh tới đây!” Mẹ Chung không chút khách sáo mà chỉ huy con gái.
“Dạ.”
Mấy người đứng ở dưới tàng cây nói chuyện phiếm, Trương Thiên rất nhanh đã cưỡi chiếc xe ba bánh lại đây.
Đặt tất cả hành lý lên xe, cũng đặt hai đứa nhỏ lên đó, đoàn người mất hai ba phút đã về đến nhà.
“Hiện tại nhà của chúng ta thoạt nhìn rất khí phái.” Trương Hồng Vũ đứng ở trước nhà cảm thán.
“Có thể không khí phái sao? Toàn là gạch xanh, ở bên trong, đông ấm hè mát, rất thoải mái.” Mẹ Chung vui tươi hớn hở nói.