Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 470



Toàn bộ thành phố công nghiệp, giờ đã trở thành đống đổ nát, tiếng khóc và tiếng cười đồng thời vang lên trên mảnh đất này.

Nhiều người nhận được tin tập trung ở sân vận động hoặc đất trống, nhìn quanh cảnh, vừa cảm thấy may mắn vừa buồn bã.

“Tôi phải đi tìm mẹ tôi!”

“Vợ tôi còn đang nằm trong bệnh viện!”

“Chờ tôi với! Tôi cũng đi!”

“Các đơn vị chú ý, có thể sẽ còn dư chấn, mọi người chưa vội đi lại, xin hãy kiên nhẫn chờ chỉ thị của lãnh đạo!”

“…”

Trời dần trở nên xám xịt, rồi chuyển thành xám nhạt, đến khi hoàn toàn sáng, tình hình thiệt hại do động đất cũng có kết quả sơ bộ.

Trời sáng, Trương Thiên lập tức đi kiểm tra xưởng sữa.

Để ngoài thì không sao, không có hư hại gì, còn máy móc trong xưởng mà cô lo lắng nhất, được bảo vệ bằng một lớp ván gỗ, không bị xước một chút nào.

Sau khi kiểm tra máy móc, cô đi xem công nhân ở đất trống bên cạnh.

“Mọi người có sao không? Có ai bị thương không?” Trương Thiên nhìn Liễu Chi và Đường Quyên hỏi.

“Bọn chị không sao, chỉ lo không biết nhà thế nào, chị muốn về xem.” Đường Quyên mặt lo lắng, tay nắm chặt.

Liễu Chi cũng lo lắng, nhưng nhà cô ấy ở trong thành phố, không biết xe khách có đi được không, dù muốn về cũng phải xem tình hình.

“Em ở trong đại đội, nếu có thể gọi điện thoại hoặc gửi điện báo thì tốt hơn.”

Liễu Chi nói.

Trương Thiên an ủi cô ấy:

“Em chị đã đi đến phòng truyền tin rồi, có tình hình gì, nó sẽ thông báo qua loa, em chú ý nghe, không thì đến bưu điện xã gọi điện hỏi cũng được.”

Liễu Chi bấy giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm, gật đầu.

Trương Thiên lại nhìn Đường Quyên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-470.html.]

“Chị muốn về thì cứ về, chị có thể dùng xe đạp công cộng ở xưởng. Nhớ mang theo ít đồ ăn về, bên đó có thể sẽ khó nấu ăn.”

Đường Quyên phấn chấn lên, vội gật đầu, quay người đi chuẩn bị.

Sau khi xem xưởng sữa, Trương Thiên lại đi xem cơ sở chăn nuôi.

Cơ sở không có vấn đề, cô cho ăn cỏ đơn giản, rồi rời đi.

Tiếp theo, còn rất nhiều việc phải làm.

Chẳng hạn như, cứu trợ thảm họa.

“Trừ những người bất chấp mạng sống để về phòng ngủ thì những người khác đến một vết xước cũng không có.”

Trương Mạch Đa báo cáo những tin tức mà chú ấy thu thập được cho Trương Đại Ngưu.

Trương Đại Ngưu:

“…Vậy những người đó đã tìm ra chưa?”

Trương Mạch Đa nghĩ đến đây thì không nhịn được nở nụ cười.”Tìm được rồi, người nhà bọn họ đã được xưởng sữa tập huấn, sau khi về nhà buộc họ phải học, vừa xảy ra động đất, mấy người họ đã theo phản xạ mà chui xuống gầm bàn, lúc được cứu ra cũng chỉ có chút khát nước thôi.”

Không thể không nói, lần này may mà có giám đốc xưởng Trương Thiên, nếu không phải cô sớm phát giác ra những dấu hiệu của động đất, còn chuẩn bị nhiều thứ như vậy thì lần động đất này chắc chắn sẽ có rất nhiều người chết.

Nghĩ đến đây, từ tận đáy lòng chú ấy lại cảm thấy kính trọng Trương Thiên hơn.

“Tìm ra được rồi thì tốt.” Trương Đại Ngưu gật gật đầu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Hiện tại không chắc chắn được rằng có còn dư chấn hay không, mọi người về nhà đừng vào vội, kiểm tra qua nhà cửa một lượt đã, nhà chúng tôi sau động đất có một vết nứt, bây giờ không dám vào nhà ở.” Ông thở ra một hơi, cảm thấy may mắn.

Trương Mạch Đa gật đầu, ghi chép vào sổ tay của mình.

“Tôi đã hỏi thăm bên phía công xã rồi, chúng ta cũng không sao, để Giải phóng quân đến những nơi chịu thiệt hại nghiêm trọng trước xem sao.” Trương Đại Ngưu mặt mày nghiêm trọng nói với Trương Mạch Đa.

“Tôi hiểu, mọi người cũng hiểu.” Trương Mạch Đa không nhịn cười được nói.

“Có điều, xưởng sữa của chúng ta vẫn phải tiếp tục làm việc sao?” Chú ấy nghi hoặc hỏi.

DTV

Đương nhiên là phải làm việc.

Trương Thiên trả lời mọi người như thế này.”Các đơn hàng mà chúng ta nhận trước kia bắt buộc phải giao đúng hạn, ngoài ra trung tâm của động đất lần này là Đường Sơn đang cần gấp vật tư cứu viện, xưởng thực phẩm trong huyện đặt đơn hàng, cần một số lượng lớn sữa tươi và sữa bột để sản xuất bột dinh dưỡng và bánh quy giàu canxi.”