Đợi Trương Thiên đến xưởng sữa, nhìn thấy từ bên ngoài xưởng sữa, trên trạm gác bảo vệ của Trương Tương dán một tờ báo, chỉ giữ lại phần liên quan đến đại đội, người đến vừa nhìn là có thể nhìn thấy.
Cô đứng nguyên tại chỗ trầm mặc hồi lâu, lẳng lặng đi qua một bên.
Không người rằng anh lại là một đội trưởng bảo vệ như vậy!
Trương Thiên vốn cho rằng đã là giới hạn rồi, không ngờ rằng sau đó các tòa soạn trong thành phố lại đặc biệt phái phóng viên đến phỏng vấn.
“Đồng chí Trương Thiên, cô có thể nói một chút về việc thành lập xưởng sữa Hồng Quang không?” Phóng viên hỏi với vẻ mặt chân thành.
Trương Thiên hơi ngẩn ra, nhớ về lúc đầu mà không khỏi có chút hoảng hốt.
“Đó là chuyện của mười năm trước rồi, tôi vô tình phát hiện việc muốn uống sữa lại là một việc rất xa xỉ với nhiều người, lúc đó nghèo quá, tôi chỉ nghĩ liệu đại đội chúng tôi có thể nuôi bò sữa dê sữa không, sữa sản xuất ra đem đi bán lấy tiền, đem lại cuộc sống tốt hơn cho mọi người trong đại đội.”
Cô chợt mỉm cười, nói:
“Gan tôi lớn, dẫn theo phó giám đốc hiện tại của xưởng và anh họ của tôi chạy đến tỉnh khác, trăm phương nghìn kế mua về 20 con dê núi sữa và một con bò sữa về.”
“Trải qua nhiều năm phát triển như vậy, bò sữa và dê sữa mà đại đội nuôi càng ngày càng nhiều, mỗi năm đều có lợi nhuận, mọi người không chỉ ăn no mặc ấm, muốn ăn thịt cũng dám bỏ tiền ra mua không suy nghĩ nhiều nữa.”
Cô có chút cảm khái, thở ra một hơi rồi nhìn phóng viên.
“Các cô cũng thật không dễ dàng gì.” Phóng viên vừa nêu ra một câu hỏi.”Tiền vất vả như thế mới kiếm được, trong một lần đã quyên góp hết như thế mà không có ai không đồng ý hay sao?”
Trương Thiên mỉm cười.”Chúng tôi quyên góp hoàn toàn đều là áp dụng nguyên tắc tự nguyện, không muốn quyên chúng tôi cũng không ép, dù sao thì việc quyên góp là quyền tự do của mỗi người.”
Phóng viên tiếp tục hỏi.”Nghe nói cô là người đầu tiên phát hiện ra dấu hiệu báo trước của động đất, hơn nữa cả đại đội không có một người nào bị thương, xin hỏi làm sao có thể làm được vậy?”
Nói đến cái này, Trương Thiên lập tức có lời muốn nói.
“Mọi người bình thường có thể quan sát nhiều hơn đến môi trường xung quanh, đặc biệt là động vật, chúng nó nhạy cảm hơn con người, thậm chí có thể phát hiện ra động đất trước 24 giờ trước khi thảm họa xảy ra, hơn nữa động đất dẫn đến các tảng đá rung chuyển, tạo thành các rò rỉ khí tự nhiên dưới lòng đất cùng với mạch nước ngầm lên xuống thất thường, lần này tôi chính là dựa vào những thông tin này mới đoán được.”
“Ngoài ra còn có một số kiến thức nhỏ liên quan đến động đất, ví dụ như lúc động đất xảy ra, chúng ta không kịp chạy trốn thì có thể tìm một nơi trú ẩn ổn định như bàn, giường, đồng thời bảo vệ cho đầu mình, tuyệt đối không được nhảy khỏi tòa nhà! Đương nhiên, nếu bạn sống ở tầng trệt thì xem như tôi chưa nói gì.”
Phóng viên không nhịn được phụt cười.
Sau đó lại trả lời thêm một số vấn đề, lần phỏng vấn này xem như kết thúc.
Lúc phóng viên đến là buổi chiều, đợi phỏng vấn xong vừa hay đến giờ ăn tối.
Trương Thiên giữ phóng viên lại nhà ăn của xưởng ăn bữa cơm, đối phương cầm máy ảnh chụp một vòng đồng thời có không ít công nhân vây quanh phóng viên hỏi, xem phóng viên chụp ảnh, còn cố tình nghiêng người để lọt vào ảnh.
Phóng viên tốt tính, cười vui vẻ chụp lại mọi thứ.
Lần phỏng vấn này có kết quả rất nhanh.
Trương Thiên nhìn phần phỏng vấn liên quan đến mình trên tờ báo,nội dung cũng gần giống với những gì cô nói, chỉ là dưới ngòi bút của phóng viên độc giả sẽ càng bộc lộ những cảm xúc thật hơn.
Mà bắt mắt nhất vẫn là bức ảnh chiếm phần lớn không gian, chính là đề nghị cuối cùng của phóng viên, tất cả mọi người của xưởng sữa đứng ra phía trước để chụp một tấm.
DTV
Trương Thiên đứng ở vị trí trung tâm, nhìn vừa vững vàng vừa sáng sủa.