Trợ lý đưa hết mọi thứ cho Trương Thiên, trừ tấm bằng khen tập thể tiên tiến.
Mặt Trương Thiên ửng hồng nhận lấy, khóe miệng khó giấu nụ cười rạng rỡ, toe toét đến tận mang tai.
Cô không hứng thú nhiều với năm trăm đồng tiền thưởng mà ngược lại thích tấm bằng khen cá nhân tiên tiến màu đỏ này hơn.
Không biết từ khi nào, hình như cô đã bị người và không khí ở thời đại này cảm nhiễm, cũng trở nên xem trọng những vinh dự tập thể hoặc cá nhân này hơn.
Đương nhiên, việc cô không thiếu tiền cũng là một nguyên nhân.
Cô nhận tiền xong, suy nghĩ một lúc rồi đưa lại cho trợ lý.
“Số tiền thưởng này tôi không cần nữa, nhờ anh lúc quay về đem 500 đồng này đổi thành hàng hóa cứu trợ đưa đến cô nhi viện giúp tôi, cảm ơn anh.”
Lúc đầu trước khi Triệu Tùng từ bỏ chợ đen, cô đưa hai trăm đồng cho anh giúp đỡ cô nhi viện, từ đó về sau cũng không quyên thêm nữa.
Năm trăm đồng này là phần thưởng của cấp trên, xem như là một khoản miễn phí không phải tiền cô làm ra, quyên góp đi cũng không thấy đau lòng.
Có được tấm bằng khen này đối với cô đã đủ cho cô vui vẻ rất lâu rồi.
Trợ Lý ngược lại cảm thấy kinh ngạc, giữa hai hàng lông mày hơi lộ ra vẻ xúc động.”Đây là năm trăm đồng đấy?!”
Cho dù đối với anh ta mà nói, năm trăm đồng này cũng có thể này là một khoản tiền rất lớn.
DTV
Trương Thiên lại không thèm chớp mắt mà quyên góp đi!
“Cô chắc chắn muốn quyên góp sao?” Vẻ mặt trợ lý nghiêm túc thận trọng hỏi cô.
Trương Thiên gật đầu như lẽ đương nhiên.”Chắc chắn!”
“Đối với tôi thì bằng khen này là đủ rồi, phần thưởng chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi, nếu phần thưởng có thể giúp đỡ cho những người rơi vào hoàn cảnh khó khăn thì càng sử dụng đúng mục đích hơn.”
Nói cách khác cô chắc chắn rằng sẽ không có ai tham ô số tiền này mới dám trực tiếp quyên góp, nếu là mấy chục năm sau cô sẽ đi đổi thành hàng cứu trợ, tự mình đưa đến cô nhi viện mới yên tâm.
“Tôi nhất định sẽ dùng phần tiền thưởng này đúng người đúng việc! Tuyệt đối không phụ tấm chân tình của đồng chí Trương Thiên!” Anh ta trịnh trọng đáp.
Trương Thiên cảm ơn trợ lý, đồng thời để Tiểu Đinh dẫn anh ta đi đến sân đại đội.
Vẫn còn một tấm bằng khen tập thể tiên tiến nữa!
Trước khi rời đi, trợ lý lại gần bên Trương Thiên, nhỏ tiếng nói với cô.
“Đại đội của mọi người biểu hiện rất tốt, bí thư nói năm sau trước khi ông ấy rời đi sẽ để lại hai vị trí công nông binh chuyên môn tương đối tốt cho mọi người, mọi người có thể chuẩn bị trước, đừng quá khoa trương.”
Trong lòng Trương Thiên chấn động, đúng rồi! Năm sau còn có một kỳ công nông binh!
Cô nhớ kỳ thi đại học của đồng chí vào tháng 10, lúc đó các công nông binh đều bắt đầu đi học rồi.
Nếu như thực sự có hai chỉ tiêu công nông binh, cô có thể dùng cái này làm lý do, khuyên nhủ người thân, bạn bè của mình tự học kiến thức phổ thông, chuẩn bị cho kỳ thi đại học năm sau.
“Cảm ơn nhiều! Chúng tôi nhất định sẽ chuẩn bị tốt!” Trương Thiên cảm ơn ý tốt của trợ lý, mắt tiễn anh ta rời đi.
Cho dù bản thân có học đại học công nông binh, cứ tiếp nhận ý tốt của đối phương trước đã.
Việc Trương Thiên nhận được bằng khen cá nhân tiên tiến và đại đội nhận được bằng khen tập thể tiên tiến đã một lần nữa khơi dậy làn sóng điên cuồng trong đại đội.
Đặc biệt là khi nghe thấy chính phủ còn thưởng cho Trương Thiên 500 đồng nhưng Trương Thiên dùng khoản tiền đó quyên góp hết cho cô nhi viện trong huyện.
Nhất thời, cả đại đội tràn ngập lời khen dành cho Trương Thiên.
Thậm chí Trương Thiên còn không dám bước ra cửa, vì em năm Triệu Khoan mua một cái máy chụp ảnh, đại đội bây giờ lại không thiếu tiền, bất cứ lúc nào có việc gì đáng nhớ đều muốn tìm Triệu Khoan bảo cậu bé chụp lại một tấm.
Từ sau khi Trương Thiên bị bảy tám người của đại đội kéo lại chụp hình thì không dám bước ra khỏi cửa nữa.