Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 50



Trương Thiên đương nhiên là lấy tiền, trong siêu thị của cô cũng có thịt, không cần phải ăn thịt lợn rừng.

"Lấy tiền."

"Được rồi, nếu hai người tin tưởng tôi thì cứ giao việc bán thịt lợn cho tôi đi. Tiền thì đợi khi nào bán hết con lợn rừng này, chúng ta sẽ chia sau."

Triệu Tùng nói.

Trương Thiên mừng rỡ không thôi, cô lập tức đồng ý:

"Tôi không có vấn đề gì, chỉ là anh định vận chuyển thế nào? Con lợn này nặng cả trăm cân đấy!"

Nếu dựa vào sức người vận chuyển, e là chưa đi được nửa đường thì đã bị phát hiện rồi.

Người có được địa bàn ở chợ đen như Triệu Tùng, chắc chắn năng lực bản thân sẽ không tệ đi đâu cả.

"Chuyện này tôi đã có cách, cô không cần quan tâm, cứ để tôi làm, cô chỉ việc chờ lấy tiền là được."

"Vậy thì vất vả cho anh rồi, anh cứ lấy thêm một phần từ sáu phần của tôi đi, coi như là công vận chuyển."

Trương Thiên thật lòng cảm thấy mình nên đưa số tiền này, dù sao lúc này nếu muốn buôn bán, bị bắt sẽ bị kết tội là đầu cơ, bị đưa đến nông trường cải tạo ít nhất ba, bốn năm.

Số tiền này thực sự không dễ kiếm một chút nào.

Triệu Tùng kiên quyết từ chối, xua tay nói:



"Không cần, hai phần là hai phần."

Trông thấy thái độ của đối phương, Trương Thiên cũng chỉ đành phải từ bỏ.

Đầu lợn rừng còn đang chảy máu, Trương Thiên cúi đầu nhìn, sau đó nắm một nắm đất xoa lên.

"Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, trong núi còn có các loài thú dữ khác, chẳng may mùi máu tanh thu hút những con thú đó tới đây, chúng ta chắc chắn sẽ không thể chạy được, bây giờ chân cũng mềm nhũn ra rồi."

Trương Thiên cười khổ, cô cũng không hề nói đùa, vừa rồi chạy quá sức nên đã dùng hết sức lực, bây giờ đi có hai bước mà chân cứ run lẩy bẩy.

Triệu Tùng cũng nhận ra điều này.

“Hai người cứ đi trước đi, tôi ở lại xử lý một chút rồi tìm người mang đi.”

"Vậy thì nhờ cả vào anh."

Trương Thiên dứt khoát xoay người rời đi, giỏ và cào tre của cô vừa bị rơi trên đất, phải đi tìm trước mới được.

Cẩu Đản và Trương Thiên cùng nhau rời đi, đi được nửa đường thì tách ra, không lâu sau cậu ấy đã quay trở lại chỗ của Triệu Tùng.

“Cậu đi gọi anh Quốc Khánh và anh Mãn Thương của cậu, bảo họ mang xe đến chỗ cũ, nói có hàng cần giao.”

Triệu Tùng lên tiếng dặn dò Cẩu Đản.

Anh đang kinh doanh ở chợ đen nên kiểu gì thì kiểu cũng phải cẩn thận một chút.



Cẩu Đản gật đầu, chạy như bay xuống núi tìm người.

Triệu Tùng buộc lợn rừng vào chiếc bè anh vừa làm bằng dây leo, kéo nó xuống bằng một con đường khác.

Phía bên kia, Trương Thiên cầm theo giỏ và cào rời khỏi núi, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt, thời khắc đó cô cảm thấy bản thân dường như đã trở lại thế giới loài người.

Nhiệt độ giữa trong và ngoài núi quả thật có sự khác biệt rất lớn, bên trong cực kỳ mát mẻ, thậm chí có thể nói là râm mát nhưng bên ngoài lại rất nóng, chẳng khác nào là hai thế giới băng và lửa.

Về đến nhà, nhìn thấy mẹ Chung Quyên đang ướp thịt, một cân thịt lợn mang về được ướp muối đều, sau đó để trong chậu ướp tiếp hai, ba ngày, cuối cùng là đặt ở nơi râm mát hong khô.

Nửa con gà còn lại được chặt thành từng miếng hầm với khoai tây.

Ai nấu ăn lâu năm chắc hẳn trong tay đều có ‘một cái cân’, làm món gì, bỏ nguyên liệu gì đều sẽ có một định lượng nhất định.

Trương Thiên cảm thấy gà hầm khoai tây dù không bỏ gia vị gì, nhưng mùi hương vẫn thơm ngon cực kỳ.

Lúc này Chung Quyên cũng đã ướp thịt xong, nhìn thấy con gái về thì lập tức sai bảo cô.

"Con đi đem dưa hấu mà con mang về ngâm ở trong giếng đi, đợi ba con và mọi người về thì lấy ra cắt cho cả nhà ăn."

"Vâng!"

Trương Thiên vui vẻ ôm dưa hấu lên bỏ vào trong xô, sau đó từ từ đặt nó vào trong giếng nước.

Cô đã muốn ăn từ lâu rồi, vừa nghĩ đến mùi vị ngọt ngào của dưa hấu, miệng lập tức ứa nước miếng.