Những người có mối quan hệ khá tốt với Trương Thiên như Triệu Văn bác và Yến Hoa cũng thi đậu đại học, một người thành phố A, một người ở Ma Đô, cách nhau hàng ngàn dặm.
Trương Thiên cảm thấy lo lắng cho tương lai của hai người bọn họ, phải biết là yêu xa dễ xảy ra vấn đề nhất, nhưng mà hai người trong cuộc đều rất tự tin nên ngoại trừ chúc phúc, Trương Thiên không nói gì cả.
Những chuyện như thanh niên trí thức bỏ rơi vợ con không hề xảy ra ở đại đội Hồng Quang. Trương Đại Ngưu đã cảnh báo bọn họ ngay từ đầu, yêu cầu tất cả thành viên của đại đội kết hôn với thanh niên trí thức đều phải làm giấy đăng ký kết hôn.
Ngoài ra, bầu không khí trong đại đội cũng rất tốt, mọi người đều không có suy nghĩ gây rắc rối, chỉ tập trung tinh thần gây dựng sự nghiệp và kiếm tiền. Có rất ít người sẵn sàng kết hôn, nếu kết hôn thì đều thích nhau thật lòng, đương nhiên cũng không có chuyện bỏ rơi vợ con.
Vì vậy, một cuộc hôn nhân hạnh phúc phải dựa trên nền tảng tài chính nhất định và tình cảm sâu đậm.
Còn nửa tháng nữa là khai giảng, Trương Thiên đã liên lạc ổn thoả với phía thảo nguyên. Khi đàn bò sữa đến, cô sẽ gửi tiền đến đó.
Cô giao tất cả những chuyện này cho Đường Quyên xử lý.
Nhà máy sữa đã nhận rất nhiều thanh niên, cũng có rất nhiều thanh niên thi lên đại học và chuẩn bị rời đi.
Toàn bộ nhà máy sữa đột nhiên bị bỏ trống rất nhiều vị trí, nếu không có sự giúp đỡ của đại đội thì e là sẽ không có đủ nguồn cung cấp sữa tươi vào mùa đông.
Trương Thiên tin tưởng Đường Quyên, dứt khoát bổ nhiệm Đường Quyên làm đại diện xưởng trưởng, để chị ấy thay mặt cô giải quyết mọi công việc của nhà máy sữa với sự hỗ trợ của ông nội Trương Đại Ngưu và Trương Mạch Đa.
Sau khi thu xếp ổn thoả mọi việc cho nhà máy sữa, Trương Thiên đưa chồng, em trai và anh họ ba Trương Quốc Khánh và anh họ bốn Trương Quốc Cường tiến về thủ đô, bắt đầu con đường đại học của mình.
Cô đã chào hỏi trước Bạch Thiển Thiển và nhờ cô ta thuê giúp một khoảng sân nhỏ.
Vào lúc chạng vạng tối, đoàn người đã tới thủ đô. Vừa rời khỏi nhà ga, họ đã nhìn thấy Bạch Thiển Thiển đang vẫy tay chào mình, cùng với anh cả Bạch ở bên cạnh.
“Thiên Thiên! Bên này!”
Trương Thiên quay về phía giọng nói, trên khuôn mặt không thể kiềm chế nở một nụ cười thật tươi.
“Chúng ta là bạn tốt mà, nói cảm ơn như vậy thì khác sáo quá.”
Bạch Thiển Thiển nhẹ nhàng cười nói.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Trương Thiên giao đồ mà mình mang theo cho Bạch Thiển Thiển:
“Đây là bức thư Yến Vũ Hoa nhờ tôi đưa cho cậu.”
Trên tay cô cầm một xấp thư dày chừng gần hai mươi lá thư.
“Anh ấy nói cậu đừng lo lắng, cứ làm việc cho tốt, bạn bè cũ của ông nội Yến đã gửi thư nói rằng bọn họ sắp được sửa lại án xử sai rồi, bảo cậu yên tâm chờ anh ấy đến tìm.”
DTV
Trương Thiên dặn dò.
Bạch Thiển Thiển cười khẽ, gật đầu nói:
“Được, tôi nhất định đợi anh ấy.”
“Đúng rồi, mẹ tôi bảo cậu ngày mai đến nhà tôi ăn cơm, đúng lúc chị dâu đang ở nhà nghỉ ngơi, hai người có thể trò chuyện với nhau.”