Thực sự giống như Long Ngạo Thiên trong các tiểu thuyết thời đại, nghe rất không thực tế.
Sau sự kiện lợn rừng đó, đột nhiên có hai người đến tìm, nói là ba mẹ của Phương Quảng, cả hai đều là quân nhân, năm đó vì tình hình khẩn cấp, sau khi sinh Phương Quảng không thể mang đi, nên giao cậu ta cho ba mẹ nuôi hiện tại.
Hai người khó khăn lắm mới tìm được con trai, bây giờ chuẩn bị đưa cậu ta đến thủ đô.
Chuyện này lưu lại ấn tượng sâu đậm trong ký ức của nguyên chủ, vì cặp vợ chồng đó đã tặng mỗi đứa trẻ trong đại đội hai viên kẹo, làm nguyên chủ nhớ mãi không quên.
Tuy nhiên, Trương Thiên vẫn có chút nghi ngờ, “Tôi nhớ cậu ta luôn chơi một mình, anh trở thành bạn của cậu ta từ khi nào?”
Cô nhìn Triệu Tùng, rất đỗi ngạc nhiên.
Triệu Tùng mỉm cười, đi giày, dẫm hai cái, giải thích:
“Anh và cậu ấy là bạn từ nhỏ, chơi cùng nhau từ lúc còn mặc quần thủng đáy, có thể khi em nhìn thấy cậu ấy thì anh không có ở đó.”
Thì ra là vậy, Trương Thiên ngộ ra.
“Trưa nay anh định mời cậu ấy ăn ở đâu.”
Trương Thiên hỏi tiếp.
“Nhà hàng Mao Hùng, nghe nói nổi tiếng lắm, người thủ đô đều thích đến đó ăn.”
DTV
Triệu Tùng nói.
Trương Thiên lắc đầu, lấy thêm mấy tờ tiền lớn, “Năm mươi đồng có lẽ không đủ, anh lấy thêm đi, đã là bạn từ nhỏ, phải ăn gì đó ngon.”
Triệu Tùng đơ một giây, giơ tay nhận lấy:
“Được, em có muốn ăn kem không?”
“Em không ăn, anh về mang cho em ít bánh su kem là được.”
Hôm nay cô phải đến trường, vào thư viện tìm thử, chắc chắn có những cuốn sách cô cần về ngành công nghiệp sữa.
Tiễn Triệu Tùng rời đi, Trương Thiên dọn dẹp qua loa, rồi đạp chiếc xe mới đến trường đại học.
Trên đường, cô đi qua một quầy bán mía, không nhịn được mua một cây để ăn, đến thư viện mới ăn xong.
Giờ quản lý ngày càng lỏng lẻo, chắc năm sau, các quầy hàng nhỏ sẽ mọc lên như nấm sau mưa.
Thư viện rất lớn, Trương Thiên theo chỉ dẫn, đến tầng mà cô muốn, nơi này toàn là sách và tài liệu về thực phẩm.
Đáng tiếc, tài liệu về sữa thật sự không nhiều, chỉ có vài cuốn đơn giản, cô lấy một cuốn sổ tay, ghi chép lại những điều mình đọc được.
Đang say mê đọc, bên tai truyền đến một giọng nam.
“Cô ấy học tập chăm chỉ như vậy, tôi đâu dám hỏi.”
Đầu to chậc lưỡi thở dài:
“Không biết sau này có gặp lại không.”
“Xem duyên phận đi.”
Vương Khê thở dài nói.
Trương Thiên hoàn toàn không biết suy nghĩ của đối phương, chỉ coi như là bạn học cùng bàn, cô chậm rãi đi về nơi ở.
Ban ngày mọi người không ở cùng nhau, nhưng buổi tối phải tụ họp ăn tối.
Cô đi qua tiệm cơm quốc doanh, thấy có bán bánh, bèn mua mười chiếc mang về.
Bánh mềm, còn nóng hổi, bề ngoài vàng óng, rắc đầy hạt mè thơm nức, bên trong mềm mại ngọt ngào, nhân đậu đỏ, Trương Thiên chưa kịp vào nhà đã ăn hết một chiếc.