Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 510



Sau khi Trương Thiên rời đi, thầy giáo ở nơi báo danh thở phào, thầy giáo nam bên cạnh ngập ngừng hỏi.

“Cô ấy có phải là thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh không?”

Thầy giáo báo danh gật đầu, cầm tách trà uống một ngụm, thở dài:

“Thật là tuổi trẻ tài cao!”

Thầy giáo nam ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng quay lại làm việc của mình.

Ở trường này, thủ khoa nhiều lắm, không có gì đáng ngạc nhiên.

Ký túc xá quả thật rất bẩn, dưới đất đầy bụi, khung giường cũng vậy.

Mấy người nhóm Trương Thiên bận rộn nửa ngày, cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ ký túc xá.

“Chiều nay đến lượt em năm và chồng em, chắc cũng phải dọn dẹp lần nữa.”

Trương Thiên có thể tưởng tượng ra cảnh đó.

“Chỗ đàn ông bọn anh ở, không cần sạch sẽ lắm, ngủ được là được.”

Trương Quốc Khánh nói to.

“Em không chấp nhận.”

Triệu Khoan mặt lạnh phản đối.

Trương Quốc Khánh chép miệng:

“Được rồi, sẽ dọn dẹp kỹ hơn cho em.”

“Ăn cơm trước, ăn xong tính tiếp.”

Trương Thiên đứng dậy, dẫn đầu đi đến nhà ăn.

Những ngày sau đó, mọi người đều báo danh thành công, thậm chí đã ngủ lại trong ký túc xá.

Trương Thiên và Triệu Tùng đến ngày báo danh mới chính thức vào ký túc xá.

Trương Thiên học ngành tài chính, các bạn cùng phòng khác lại học các ngành khác nhau.

Một cô nàng ngọt ngào từ miền Nam tên là Khâu Tuệ Lệ, học ngành Chế tạo Cơ khí; cô gái xinh đẹp tới từ đất Thục tên là Nông Bình, ngành Kĩ thuật Xây dựng; và chị đại Đông Bắc, Giản Băng, học Ngôn ngữ và Văn học.

Cuộc sống đại học, chính thức bắt đầu.

Trương Thiên ngồi trên ghế cạnh giường, trò chuyện, làm thân với các bạn cùng phòng tương lai, trong tay cô còn cầm đặc sản quê hương mà bạn cùng phòng chia sẻ.

“Lạp xưởng ở quê tôi ngon lắm, loại tôi mang theo chỉ gọi là tàm tạm thôi. Sau này nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ mang cho các cậu thử loại ngon nhất.”

Chị đại Đông Bắc Giản Băng nói sang sảng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-510.html.]

Trương Thiên cắn một miếng lạp xưởng trong tay, có vị hun khói của cây ăn quả, thịt mịn, chắc và có độ đàn hồi, ăn đến cuối cùng còn cảm nhận được một chút vị ngọt.

Cô mở to mắt, đầy vẻ kinh ngạc:

“Cái này đã ngon lắm rồi, ở chỗ cậu còn không phải là ngon nhất à?”

Nói xong cô lại cắn thêm một miếng lớn.

Ngon thật!

Trương Thiên ăn mà hai mắt sáng rực.

Giản Băng cười đắc ý:

“Cậu đúng là biết thưởng thức. Đây là do ông tôi làm, mà lạp xưởng do bà tôi làm mới là ngon nhất!”

DTV

Nói xong, cô ấy cũng cầm lên cắn một miếng.

“Lạp xưởng này rất ngon, nhưng khác với lạp xưởng chỗ tôi, không có vị cay. Nếu thêm chút cay thì ngon hơn.”

Nông Bình tiếc nuối.

Khâu Tuệ Lệ cắn mấy miếng rồi đứng dậy, lấy từ ba lô ra một cái lọ nhỏ, nhúng lạp xưởng vào bên trong.

Khi Trương Thiên nhìn rõ bên trong là gì, cằm cô như rớt xuống, mắt trợn tròn.

“Lạp xưởng còn có thể nhúng đường trắng à.”

Nông Bình ngạc nhiên, sau đó cười như gấu con ăn trộm được mật.

“Tôi cũng thử xem, ông tôi có gửi cho tôi hai lọ tương ớt!”

Cô ấy háo hức mở hành lý, lấy ra một cái lọ đỏ rực.

Trương Thiên liếc nhìn, bên trong là tương đậu đỏ, còn có tương ớt, trông rất hấp dẫn.

Cô nuốt nước bọt, nhìn Nông Bình nói:

“Có thể cho tôi thử một miếng không?”

Loại tương ớt này chắc chắn là làm thủ công, phơi nắng đủ, nhất định ngon tuyệt cú mèo!

Nông Bình hào phóng mở lọ đặt lên bàn, “Các cậu muốn ăn cứ ăn, nhưng loại này rất cay, ai không ăn được cay thì đừng chấm nhiều quá.”

Giản Băng hơi do dự, khi ở nhà cô ấy từng ăn lạp xưởng xào khoai tây, lạp xưởng xào ớt, lạp xưởng xào trứng, còn cách ăn lạp xưởng chấm đường trắng hoặc tương ớt này thì chưa thấy bao giờ.

Nhưng cô ấy là người dám thử và chấp nhận cái mới, nghĩ hai giây rồi tham gia thử.

“Ừm…” Trương Thiên thử cả hai loại, mặt mày nhăn nhó, “Tôi thấy ăn nguyên vị vẫn ngon hơn.”

Nhúng đường trắng hay tương đậu đều có vị khá lạ.

— QUẢNG CÁO —