Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 514





“Ông nội, ông không được uống nhiều rượu quá đâu, ông chỉ được uống một chén đó thôi đấy.”

Yến Vũ Hoa cướp bình rượu đi, không cho nó xuất hiện trong tầm mắt ông cụ lần nữa.

Ông nội Yến cau mày với vẻ bất mãn, quát lớn:

“Cái thằng nhóc này, giờ cháu còn đòi quản cả chuyện ông uống rượu đúng không?”

Ông ấy nhìn về phía Trương Thiên với ánh mắt chờ đợi:

“Nhóc Thiên, cháu nhìn đi, bây giờ ông chỉ muốn uống một chút rượu thôi, cháu lấy lại giúp ông nhé?”

Cái này thì…

Trương Thiên nhìn ông ấy bằng ánh mắt khó xử.

“Cái đó, hay là cháu rót cho ông ít rượu gạo nhé?”

Ông nội Yến thở dài, đành đặt chén rượu trắng nhỏ trước mặt với điệu bộ vô cùng trân trọng.

“Cũng được, dù gì vẫn có mùi rượu.”

Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí hoà thuận vui vẻ, Trương Thiên không đề cập đến chuyện mua tứ hợp viện. Sau bữa tối, cô và Triệu Tùng rời đi.

DTV

Hôm nay là thứ tư, bọn họ quay về ký túc xá ở trường học.

Trên đường về, Trương Thiên vô tình phát hiện ra quán bán bánh lưỡi bò, cô vừa mừng vừa ngạc nhiên vì có một quầy hàng bán đồ ăn thế này, quyết định mua một cân về.

“Bánh lưỡi bò này ăn khá ngon, mua ở hợp tác xã cung tiêu sao.”

Khâu Tuệ Lệ cầm một miếng bánh lưỡi bò trên tay và gặm, má phồng lên trông như con hamster nhỏ.

Trương Thiên ngồi bên cạnh bàn, cô lấy sách giáo khoa chuẩn bị bài trước cho ngày mai, trả lời:

“Không phải, lúc về tình cờ thấy có quán nhỏ bán ven đường, nhìn khá ngon nên mua một ít về.”

“Quán nhỏ ư.”

Nông Bình nhảy dựng lên với vẻ ngạc nhiên:

“Hoá ra là có người đầu cơ trục lợi? Không có ai bắt à?”

Trương Thiên từ từ ngẩng đầu, trả lời với khóe miệng run rẩy:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-514.html.]

“Đã bao lâu rồi cậu chưa đi ra ngoài thế? Bên ngoài có rất nhiều quán nhỏ, lần sau có ra khỏi cửa thì nhớ nhìn cho kỹ, đừng có lúc nào cũng nhốt mình trong ký túc xá.”

Bây giờ điện thoại chưa có mạng, nếu chỉ ở lì trong ký túc xá thì đúng là sẽ chẳng biết gì về đời.

“Tôi đã thấy từ lâu rồi, vậy mà cậu lại không biết à.”

Tay trái Giản Băng cầm cái bánh lưỡi bò, tay phải cầm một chiếc cốc men đựng trà, ăn uống vô cùng vui vẻ.

Nông Bình gãi đầu:

“Đúng là tôi không biết thật, giờ người ta to gan quá.”

“Vậy giờ cậu biết rồi đấy.”

Trương Thiên cười nói, sau đó lại vùi đầu vào học tập.

Mấy người khác ăn xong hết số bánh lưỡi bò cũng thi nhau rút sách giáo khoa bắt đầu chuẩn bị bài.

Những ngày tiếp theo, cô học kín lịch, mãi đến khi được nghỉ ngơi cô mới có thời gian tới thăm nhà họ Yến.

Trương Thiên vừa tới đã thấy cửa lớn nhà họ Yến mở toang. Bấy giờ Yến Vũ Hoa đang đứng trước cửa, tức tối đuổi một người đàn ông trung niên ra ngoài cửa.

Dường như là nhận thấy ánh mắt tò mò của Trương Thiên, mặt người đàn ông nóng lên, quay đầu rời đi, trước khi đi người nọ còn vứt lại một câu:

“Tao sẽ đến nữa!”

Trương Thiên nhìn người đàn ông đi xa dần, sau đó mới tiến đến trước mặt Yến Vũ Hoa, giơ mấy món đồ trên tay lên.

“Hừm, chẳng phải trước đó anh nói muốn mượn mấy quyển sách này của trường chúng tôi sao? Tôi tìm cho anh rồi đây, anh nhìn thử xem đúng không?”

Là sinh viên đại học Thanh Hoa, chỉ cần xử lý giấy chứng nhận là có thể mượn được sách. Người bên ngoài có tự tới hiệu sách tìm cũng chưa chắc đã thấy.

Và mấy quyển sách Yến Vũ Hoa muốn mượn chính là mấy loại sách như vậy.

“Cảm ơn.”

Yến Vũ Hoa cười khổ, anh ta cầm sách rồi tránh đường mời cô vào nhà.

Trong phòng khách, Trương Thiên vừa ngồi xuống, Yến Vũ Hoa đi theo bên cạnh đã lên tiếng giải thích.

“Người vừa nãy là ba ruột của tôi.”

Yến Vũ Hoa nói với một nét mặt thản nhiên, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào khác:

“Mười năm trước, tôi đã gửi thư cho ông nội, sau còn viết đơn xin đoạn tuyệt quan hệ ba con. Nhưng tôi không ngờ ông ta vẫn còn mặt mũi xuất hiện trước mặt chúng tôi. Nếu không phải ông nội lên tiếng can ngăn, tôi thật sự muốn đánh gãy tay ông ta!”

— QUẢNG CÁO —