Mọi chuyện đã được giải quyết, tiếp theo cô chỉ cần yên tâm chờ đợi là được.
Người mà Phương Quảng tìm làm việc rất nhanh nhẹn, chưa đầy một tháng sau, gia đình vốn luôn ăn vạ, c.h.ế.t sống không chịu đi kia cũng chịu chuyển đi.
Lúc trước, khi Yến Vũ Hoa đi thăm dò, vừa nói đến chuyện dọn đi, đối phương đã nằm lăn lê, khóc lóc la lối om sòm, họ vốn tưởng thủ đoạn này có thể dọa được một người trông có vẻ thư sinh như Yến Vũ Hoa.
DTV
Đáng tiếc là Yến Vũ Hoa của bây giờ không giống Yến Vũ Hoa của trước kia nữa rồi. Giờ đây, sau mười năm sống ở nông thôn, từ lúc bắt đầu thấy bác gái gây gổ, anh ta đã lùi về sau, trở thành con chồn ăn dưa như bây giờ.
Đối với Yến Vũ Hoa mà nói thì thủ đoạn của bác gái trong hộ không chịu di dời thật sự không đáng để nhắc tới, quá hèn hạ.
Thấy chiêu này vô dụng, bác gái trong hộ không chịu di dời lại bày ra một kế, lôi kéo Yến Vũ Hoa không để anh ta đi, sau đó làm loạn để người qua đường và hàng xóm ra mặt giải quyết hộ, nói anh ta là phần tử xấu bắt nạt người, muốn bức bọn họ ra khỏi nhà vì căn hộ, ép họ phải ngủ đầu đường xó chợ.
Thực sự là chiêu thức này rất hiệu quả khi dùng với Yến Vũ Hoa.
Cũng may là hộ không chịu di dời này không chịu đựng nổi những trò vô lại của mấy tên lưu manh, ví dụ như bị người ta tranh cơm ăn, tranh nhà ngủ, đêm khuya còn có những âm thanh khó chịu quấy rầy. Vậy nên họ đã chủ động rời khỏi tứ hợp viện.
“Mọi người nhìn đi, chỗ này có hợp ý hai người không.”
Yến Vũ Hoa dẫn Trương Thiên và Triệu Tùng tới xem phòng.
Căn nhà này nằm trên đường vành đai thứ ba, đó cũng là lý do tại sao Trương Thiên c.h.ế.t sống phải lấy bằng được. Hầu hết những căn hộ khác cũng nằm trên đường vành đai ba, cô đã âm thầm xem qua nhưng không có căn nào hợp ý cô.
“Không tồi, vừa hợp để người một nhà chúng tôi dọn vào.”
Tứ hợp viện này là một nơi điển hình với ba lối vào, ba phòng chính và ba phòng ngủ. Tuy bị thời gian ăn mòn, nhưng người ta vẫn có thể nhìn rõ vẻ ngoài vốn lộng lẫy của nó.
Ở lối vào có hai con sư tử bằng đá còn lưu dấu vết dầu máy màu đen cũng như những đường vẽ linh tinh của một đứa trẻ. Vào cửa có tường chắn, đi xuyên qua nguyệt môn là đến sân trước. Đi qua cánh cửa thuỳ hoa là vào đến sân thứ hai, thứ lọt vào tầm mắt mọi người là khung đường hình chữ thập, bao quanh tứ phía là các cột chạm trổ và phòng ốc. Vừa nhìn đã thấy được là người ta đã bỏ rất nhiều công sức và tiền tài để xây dựng lên nó.
Đặc biệt là cửa sổ, bên trên còn trang trí và dát hoa văn hình xoắn ốc tinh xảo, dưới ánh mắt trời, trông nó lại càng rực rỡ lấp lánh.
Chỉ tiếc là căn phòng phía đông đã xuống cấp, nhìn không rõ hình dáng nữa. Cây cột trống đỡ trong đó đã mục nát, cần được thay mới.
“Những người thợ mộc có tay nghề chịu trách nhiệm tu sửa căn nhà vẫn còn ở đây, phòng ốc bên này đang chờ bọn họ tới sửa chữa lại một lượt. Chỉ cần xử lý một lần nữa là có thể dọn vào ở.”
Yến Vũ Hoa đẩy cửa phòng, giải thích với hai người bọn họ.
Trương Thiên gật đầu như suy tư gì đó:
“Vậy làm ơn, vừa hay, lúc trước đi học chúng tôi có dời hộ khẩu lại đây nên có thể chuyển hẳn hộ khẩu vào.”
Việc chuyển hộ khẩu ở thủ đô vào thời điểm này dễ dàng hơn những thập niên sau rất nhiều.
“Cũng được.”
Yến Vũ Hoa gật đầu.
Ba người nhìn quanh khắp tứ hợp viện một lượt, phòng ốc cũng có những chỗ bị tổn hại, nhưng chỉ cần tu sửa là có thể khôi phục lại như mới.
Triệu Tùng vuốt cột cửa, sau đó nhìn Yến Vũ Hoa hỏi:
“Bộ tứ hợp viện này khoảng bao nhiêu tiền?”
Mối quan hệ giữa hai bên cũng không tồi, vậy nên họ không mong giữa họ sẽ nảy sinh vấn đề vì chuyện tiền bạc.