Trương Thiên chỉ cười chứ không lên tiếng, cô chưa ăn thử nên cũng không biết như nào.
Nhưng cô sẽ biết nhanh thôi.
“Đầu tiên là quấy bơ nướng, sau đó còn có sườn heo chiên, thịt bò om vại, súp rau củ đỏ, dưa leo chua, salad khoai tây, bánh mì đen kẹp lạp xưởng, bánh thịt bò, kem và pudding bơ. Những món này được phục vụ trước, mỗi người sẽ được một phần kem với pudding, không đủ thì gọi thêm.”
Bạch Thiển Thiển liệt kê vài món, sau đó đưa đơn cho nhân viên phục vụ.
Mấy người Trương Thiên ngoan ngoãn ngồi một bên như gà, nhìn Bạch Thiển Thiển nói tiếng Nga lưu loát với nhân viên phục vụ.
Sau khi tiếng Nga không còn nằm trong chương trình thi nữa, Trương Thiên đã xoá nó ra khỏi não bộ của mình.
Bây giờ nghe Bạch Thiển Thiển giao lưu với nhân viên phục vụ, cô nghe cứ như đọc thiên thư vậy.
“Cũng may là tôi dẫn cậu theo đấy.”
Trương Thiên thầm cảm thấy may mắn:
“Nếu không chỉ tính việc gọi món thôi cũng là vấn đề.”
Trương Thiên không bao giờ nghĩ là ngay cả việc gọi món cũng phải dùng đến ngoại ngữ.
Thật ra thì nhân viên phục vụ vẫn nói được tiếng Hán, chẳng qua là nói không thạo mà thôi. Hơn nữa lúc ấy nhân viên phục vụ nghe Bạch Thiển Thiển nói ngôn ngữ mẹ đẻ quen thuộc nên đã làm lơ mấy người Trương Thiên luôn.
Bạch Thiển Thiển cầm nước sôi khử trùng bộ dụng cụ đồ ăn, cô ta cảm thấy buồn cười:
“Gọi đồ ăn thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu, nhà hàng ngoại quốc mở ở đất nước chúng ta thì sao lại không giao tiếp được bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của chúng ta chứ? Nếu không họ mở cửa hàng kiểu gì?”
Cái này cũng đúng, Trương Thiên chống cằm suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.
“Cũng may là mấy ngày nay không có việc gì nhiều, tôi có thể tan làm đúng giờ, nếu không sẽ không thể đi ăn liên hoan với mọi người rồi.”