“Cảm ơn, tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với đối tác để chuẩn bị hàng hóa, khi nào chuẩn bị xong sẽ thông báo với anh.”
Trương Thiên đặt tiền vào túi xách, sau đó trở tay ném nó vào siêu thị.
Số tiền nhiều thế này, đặt ở trong siêu thị sẽ khiến cô an tâm hơn.
“Đương nhiên đương nhiên! Chúng tôi luôn sẵn lòng chờ đợi sự xuất hiện của cô, nếu có thêm đồ hộp trái cây, thậm chí là tủ lạnh, TV gì đó, vậy thì càng tốt.”
Tiểu Uông cười nịnh nọt, khiến Trương Thiên không thể không nhớ lại mấy tên thái giám bên cạnh phản diện trong những bộ phim truyền hình trước kia từng xem, thật sự quá giống.
Cô ngây người một chút, vội vàng trả lời:
“Nếu có lời, tôi nhất định sẽ mang đến đây.”
DTV
TV không thể, siêu thị có, nhưng cô không dám mang ra ngoài, tủ lạnh cũng vậy, công nghệ của hai thứ này vượt xa so với thời đại này, quá tiên tiến sẽ dễ bị kiểm tra.
Nhóm người đi vào cửa, Tiểu Uông dẫn đầu hai đàn em nói với Trương Thiên.
“Đi đường bình an.”
Trương Thiên cười gật đầu, xoay người rời đi, khi quẹo vào góc, cô đi qua một chàng trai gầy gò, trong lúc cô không để ý, tay của đối phương lướt qua túi cô một lần.
Chờ đến khi cô đi mất, chàng trai gầy đó đi vào trong sân để hàng, lắc đầu với Tiểu Uông:
“Trên người cô ta không có gì, có thể là có người đồng hành.”
Sắc mặt Tiểu Uông trầm xuống, có chút không cam lòng, suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể tiếc nuối thở dài nói:
“Thôi bỏ đi, xem ra tôi không có số phận này.”
Sau đó, anh ta lại nhìn vào số hàng hoá trước mặt, cười không khép được miệng.
“Nhanh chóng gọi các anh em đến đây di chuyển, nhiều hàng hóa như vậy, số tiền thưởng tháng này chúng ta có thể kiếm được đủ để mua tủ lạnh.”
Sau khi nói xong, hai đàn em cũng lập tức trở nên vui mừng.
Giao xong đợt hàng hóa này, Trương Thiên không lập tức về nhà, mà là đi dạo ngoài đường tầm một tiếng, cảm giác chân mình đã hơi rã rời mới chậm rãi về nhà.
Trước khi đến nhà, cô tránh vào trong siêu thị, tháo bỏ mọi lớp ngụy trang trên người, xác định không có vấn đề, lúc này mới mở cửa nhà.
“Em về rồi đây!”
Trương Thiên đặt đồ vào trong phòng ngủ, thay quần áo trong nhà, theo mùi thơm đi vào phòng bếp.
Trương Thiên hai mắt tỏa ánh sáng, ghé vào bên cạnh Triệu Tùng nhìn vào cái nồi to nóng hôi hổi.
Triệu Tùng ngoái đầu hôn lên má vợ, lấy khăn sạch lau tay, lúc này mới chậm rãi nói:
“Xương sống hầm khoai tây, còn có rau xào.”
Anh quay đầu hỏi vợ:
“Muốn ăn canh không?”
Trương Thiên không chút do dự gật đầu:
“Muốn!”
Sau một buổi chiều bận rộn, cô đã rất khát, mặc dù Tiểu Uông đã mang nước trà đến, nhưng cô lo lắng sẽ phải đi vệ sinh nên chỉ nhấp môi, cũng không uống nó.
“Vậy nấu thêm một tô canh trứng dưa leo.”
Triệu Tùng nhanh nhẹn lấy hai quả trứng gà đập vào trong chén, cầm đũa nhanh chóng khuấy.
“Việc của em đã xong chưa.”
Anh thuận miệng hỏi.
Trương Thiên khẽ ừ, cô nói rằng mình phải ra ngoài làm việc, nhưng không nói cụ thể là công việc gì, có đôi khi, giữa vợ chồng vẫn phải giữ một chút khoảng cách mới có thể ở chung tốt hơn.
Triệu Tùng cũng không tiếp tục hỏi thêm, vừa nói chuyện phiếm với Trương Thiên, vừa nấu xong các món ăn.
Khi đồ ăn được đặt lên bàn, Trương Thiên trước tiên gắp miếng khoai tây, đưa từng miếng khoai tây đã được hầm mềm nhừ vào miệng, không cần nhai, chỉ cần nhấp một cái, khoai tây ngay lập tức tan chảy.
“Ngon!”
Trương Thiên thỏa mãn nói.
Khóe miệng Triệu Tùng không thể tự kiềm chế mà nhếch lên, gấp một miếng xương sống nhiều thịt bỏ vào trong chén của Trương Thiên:
“Ha ha, thử cái này xem, anh chưa nếm thử, không biết có ngon hay không.”
Trương Thiên thuận theo gắp miếng xương sống ăn phần thịt mềm xốp phía trên, đôi mắt lập tức h.i.ế.p lại thành hình mặt trăng non:
“Ngon quá!”
Tha thứ cho vốn từ nghèo nàn của cô, thực sự đói bụng, chỉ muốn ăn cơm mềm, không muốn vắt hết óc miêu tả đồ ăn ngon đến mức nào.