Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 542





“Việc gì chúng tôi đều có thể làm!”

“Đúng vậy! Tôi có rất nhiều thời rảnh!”

“Tôi nhớ mai là phiên chợ lớn, hay là ra đó thử xem?”

Triệu Hữu Đức nghe vậy, suy nghĩ ba giây, lập tức đồng ý.

“Được, vậy mai đi, tôi sẽ chở hàng ra chợ, chúng ta chia ra mấy chỗ, mỗi người bán một loại hàng khác nhau, bán xong chia tiền!”

“Được rồi, cảm ơn anh Đức! Tôi nhất định sẽ làm tốt!”

“Tôi cũng vậy!”

“Tốt.”

Triệu Hữu Đức tràn đầy tự tin:

“Chúng ta cùng nhau kiếm tiền! Mua ô tô! Mua TV màu!”

Đợi ba người ra khỏi cửa, khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười âm hiểm.

Ngày hôm sau, phiên chợ lớn.

Trương Thiên bị gọi dậy từ sớm, hôm nay phải đi chợ, đây là việc cô đã bàn bạc với Triệu Tùng từ hôm qua.

Cô nhắm mắt, miệng cứ lẩm bẩm:

“Cho em ngủ thêm năm phút nữa…”

Triệu Tùng im lặng lấy đồng hồ báo thức, vặn kim đồng hồ về phía trước, rồi đặt bên cạnh gối của Trương Thiên.

“Reng reng reng reng reng!”

Trương Thiên mở mắt ra, đầu óc trống rỗng, theo phản xạ đưa tay phải ra ấn nút tắt đồng hồ, tháo pin, ném ra ngoài, một mạch liền mạch.

Vài giây sau, Triệu Tùng lên tiếng:

“… Tỉnh chưa?”

Trương Thiên bực bội đáp:

“Anh nói xem.”

Suýt nữa thì màng nhĩ của cô bị rách rồi.

“Em tỉnh rồi thì tốt, dậy nhanh lên nào, chúng ta phải đi chợ sớm, nếu không lại giống lần trước, người ta về hết rồi chúng ta mới đi.”

Triệu Tùng vỗ nhẹ vợ qua lớp chăn, rồi anh tời giường chuẩn bị đồ dùng vệ sinh cá nhân, sau đó anh lại bơm đầy lốp xe đạp cho hai người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-542.html.]

Vì Trương Thiên muốn ăn sáng ở chợ, cả hai xuất phát với cái bụng rỗng.

“Nghe nói lần trước hợp chợ, mấy con phố đều đông nghịt người, có thật không vậy.”

Trương Thiên quàng khăn quanh miệng, chân cô đạp mạnh bàn đạp, đồng thời cô cũng tò mò quay sang hỏi chồng.

Triệu Tùng nhìn cô như vậy, theo bản năng nói:

“Nhìn đường đàng hoàng!”

“Đúng là mấy con phố đều đông nghịt người, nhiều người đã bắt đầu công khai ra bày bán kiếm tiền, còn lớn tiếng rao hàng.”

Trước đây, chợ phiên tuy cũng nhộn nhịp, nhưng đó là một sự nhộn nhịp yên tĩnh, dù có bày bán nhưng vì lo lắng bị báo cáo, nên mọi người luôn bán trong lo lắng, một khi cảm thấy có gì đó không ổn, người bán lập tức cuộn đồ bỏ chạy.

Bây giờ thì khác rồi, ngoài bán rau bán tạp hóa, còn có thêm không ít quầy hàng bán đồ ăn.

“Không biết sẽ như thế nào nhỉ.”

Trương Thiên mong đợi nói.

Trên thực tế, chợ phiên hiện tại đã có quy mô khá lớn, có dáng dấp của chợ lớn sau này.

Trương Thiên vừa đến nơi, đã nhìn thấy một quầy bán bánh dầu bên đường, những chiếc bánh dầu vàng ươm tỏa ra làn khói trắng, được bày trên một chiếc rổ lớn một mét, người bán còn phủ một tấm vải trắng bên trên để giữ ấm.

Cô lập tức dừng lại, dắt xe qua.

“Cho tôi hai cái bánh, bao nhiêu tiền.”

Cô nhìn chằm chằm vào núi bánh dầu, bụng đã bắt đầu kêu ùng ục.

Người bán hàng là một ông lão khoảng năm mươi tuổi, tay chân nhanh nhẹn, nhanh chóng lấy tờ báo đã cắt sẵn, gói hai cái bánh đưa cho Trương Thiên.

“Năm xu, tôi chiên bằng dầu, bên trong còn có đường.”

Trương Thiên cắn một miếng, cô thấy khá ngon nên gật đầu, lại cắn thêm một miếng nữa, đồng thời không quên lấy ra một đồng đưa cho đối phương.

“Anh thử xem.”

Cô đưa chiếc bánh dầu còn lại cho Triệu Tùng, hai người cùng đẩy xe đi về phía cổng chợ.

Đi khoảng hai mươi bước, đã đến cổng chợ.

Giống như thường lệ, cổng chợ bày bán đủ loại gia cầm như gà vịt, có người bán còn cung cấp dịch vụ làm gà, vặt lông và làm sạch nội tạng cả con gà, rồi dùng túi nilon sạch hoặc giấy dầu gói lại đưa cho người mua.

Trước đây những người này làm sao dám làm như vậy? Chỉ hận không thể lấy một tấm vải che kín mình để không ai nhận ra mới tốt.

DTV

Hai người gửi xe ở chỗ người quen, rồi đeo một chiếc giỏ nhỏ vào chợ.

Họ vừa bước vào cổng, ngoài những tiếng rao hàng ồn ào nghênh đón họ còn có đủ loại mùi dầu mỡ.

— QUẢNG CÁO —