“Một trăm bảy mươi lăm, một trăm bảy mươi sáu, một trăm bảy mươi bảy…”
Ba người bán hàng khác nhau nên thu nhập cũng khác nhau.
Người kiếm được nhiều nhất đương nhiên là Triệu Hữu Đức, người chịu trách nhiệm bán đồng hồ. Hôm nay anh ta bán được hơn ba nghìn tệ, công nhân bình thường không ăn không uống bảy tám năm mới tiết kiệm được ngần ấy tiền.
Ba người nhìn núi tiền trước mặt Triệu Hữu Đức, nước miếng suýt nữa chảy ra từ khóe miệng.
Sau khi Triệu Hữu Đức thống kê xong số tiền mặt, lấy ra một quyển sổ tính toán từng khoản.
“Tôi kiếm được 3200, các cậu giúp đỡ, theo như đã nói trước đó, bán được bao nhiêu sẽ cho các cậu ba phần trăm hoa hồng.”
Anh ta cộng trừ trên sổ, cuối cùng chia số tiền kiếm được từ việc bán hàng cho mọi người.
Người số một tay cầm tiền run rẩy, mắt ướt:
“Tôi chưa từng nghĩ, một ngày có thể kiếm được năm mươi tệ!”
Anh ta đếm lại, cảm thấy chưa đủ nên l.i.ế.m ngón tay cái bên phải, cười rạng rỡ đếm lại lần nữa.
Người số hai nhận được ít hơn một chút, anh ta bán gương, người mua không nhiều nên chỉ nhận được hai mươi tệ.
Nếu là trước đây, một ngày kiếm được hai mươi tệ, anh ta có thể vui mừng nhảy cẫng lên.
Ngược lại là điều gì cũng sợ so sánh, Triệu Hữu Đức làm một ngày có ba nghìn hai trăm đồng, người số một năm mươi, ngay cả người số ba cũng có bốn mươi.
Người số hai nhìn những người khác, mắt đỏ như thỏ.
Triệu Hữu Đức nhạy bén nhìn thấy cảnh này, anh ta cười khẽ đầy ác ý rồi lại nhanh chóng trở lại bình thường.
“Bao Tử, cậu đừng buồn, đợi người cung cấp hàng gửi đợt hàng tiếp theo, tôi sẽ để lại hàng tốt cho cậu.”
Triệu Hữu Đức nói nhỏ với người số hai khi không có ai khác.
Mắt người số hai sáng rực lên, nhanh chóng hỏi:
“Thật sao?”
Triệu Hữu Đức nhìn anh ta:
“Tất nhiên, chúng ta là anh em tốt. Trong số mấy người, tôi và cậu thân nhất, sau này có hàng tốt, tôi chắc chắn nghĩ đến cậu đầu tiên.”
Người số hai nghe vậy lập tức thay mặt mình vào mấy nhân vật xấu xa trong những cuốn truyện tranh đã đọc, đầy cảm xúc hào hứng nói:
“Không hổ là anh em tốt của tôi, thật nghĩa khí!”
Nhận được lời hứa từ Triệu Hữu Đức, anh ta lập tức chạy ra công xã với hai mươi tệ trong túi, tranh thủ mua thêm vài thứ về khoe khoang dù mình lười nhưng cũng có thể kiếm tiền!