“Chúc mừng ông bà nội và ba mẹ, hiện tại nhà chúng ta có thể nói là bốn thế hệ cùng chung sống dưới một mái hiên rồi.”
Khóe miệng của Trương Hồng Vũ nhếch lên.
Mấy người đều không nhịn được cười ha ha.
“Lộc cộc —— lộc cộc ——”
Trương Thiên nhìn qua, tiếng này phát ra từ bụng của em trai Trương Hồng Binh, cậu đang ôm bụng vò đầu cười ngây ngô.
“Ăn cơm! Trước tiên phải lấp đầy bụng đã, những chuyện khác đợi cơm nước xong rồi nói.”
Trương Đại Ngưu đứng dậy, những người khác cũng lần lượt đứng lên chuẩn bị.
…
Ăn cơm xong, Trương Thiên gọi chị dâu Cả lại:
“Chị dâu Cả, em với chị trò chuyện một chút được không ạ.”
Lâm An sửng sốt một chút, sau đó bị Trương Thiên nắm tay đi về phía phòng cô.
Trương Thiên kéo chị dâu Cả ngồi trên giường đất, lựa lời hỏi:
“Chị dâu Cả, nhà chị là tư bản, chắc sẽ có rất nhiều sách văn học nước ngoài đúng không ạ?”
Ký ức của nguyên chủ phần lớn đều là về mối tình đau khổ kia của mình, còn về người nhà thì thật sự là quá ít, cô chỉ có thể mày mò tìm hiểu từng chút một.
Vừa rồi Trương Thiên lục qua một chút ký ức của nguyên chủ, lại phát hiện một chuyện rất nghiêm trọng.
Trong trí nhớ đời thứ nhất của nguyên chủ, cũng là vào khoảng thời gian này, anh Cả mang theo chị dâu trở về, nhưng không phải vì tổ chức hôn lễ.
Lúc ấy bà nội đã không còn, ông nội cũng bị cách chức ở nhà, mục đích anh Cả trở về chủ yếu là chống lưng cho người trong nhà, nói cho những người khác biết rằng trong nhà này vẫn còn trụ cột.
Cuối cùng ở lại không được mấy ngày thì đã bị kêu trở về quân đội, sau đó không đến nửa năm, chị dâu Cả đã ly hôn với anh Cả.
Nghe nói hình như là chị dâu Cả chủ động ly hôn.
Lúc chị ấy tới đây thì trong nhà đã xảy ra chuyện, cả nhà đều bị kéo đến chuồng bò cải tạo.
Chị dâu Cả là vì không muốn ngáng đường anh Cả nên mới chủ động yêu cầu ly hôn.
Hiện tại suy nghĩ một chút, kết hợp với bối cảnh thời đại hiện giờ, Trương Thiên đại khái đã biết được lý do vì sao.
Cô phải nghĩ cách để người nhà chị dâu Cả giấu mấy thứ kia đi!