Sắc mặt đạo diễn ngồi bên cạnh hết đen lại tái nhợt, cuối cùng chỉ đành thở dài trong bất lực.
Sao cô gái Trương Thiên này lại không làm theo đúng kịch bản?
Thật không biết khán giả sẽ có phản ứng gì?
“Nói đúng lắm!”
“Tương lai là của chúng ta!”
“Bây giờ tôi sẽ triệu tập người để mở họp ngay, phải nghĩ ra cách cứu vớt xưởng!”
“Tôi nghĩ giải pháp mà cô Trương Thiên vừa đề cập có thể sẽ hữu ích với xưởng chúng tôi.”
“Thử xem, dù gì thì nó cũng không thể tệ hơn bây giờ đâu.”
“Cô nói đúng.”
“…”
DTV
Về hành vi tùy hứng của Trương Thiên mà đạo diễn đã rất mệt mỏi, hành Trương Thiên suốt hai ba ngày, cuối cùng lại diễn thuyết thêm vài câu dọa ông ta sợ.
Đạo diễn mừng thầm trong lòng, cũng may là ông ta nhanh trí, bây giờ Trương Thiên đã lên sân khấu, chắc chắn độ nổi tiếng của cô lại càng cao.
Trương Thiên diễn thuyết ba ngày, mỗi ngày đổi một góc độ khác nhau, tranh thủ khiến công chúng tự ngẫm nhiều hơn.
Người dân khắp cả nước hưởng ứng vô cùng nhiệt tình, từ lúc chương trình phát sóng đến khi kết thúc, những cuộc điện thoại gọi đến đài truyền hình cứ triền miên không dứt. Cuộc gọi trước vừa ngắt kết nối được một giây, giây sau lại có cuộc gọi mới.
Ratings đài truyền hình tăng vọt, đạt đến mức kinh người là 99%!
Đạo diễn cười tươi như hoa, không đành lòng thả con búp bê vàng này đi.
Nhưng đáng tiếc, mặc cho ông ta dùng đủ mọi cách thức thủ đoạn, Trương Thiên cũng không chịu đồng ý.
“Xưởng trưởng Trương, làm một show với giá một ngàn khối được không? Đây là mức giá cao nhất tôi có thể xin được rồi.” Đạo diễn cầu xin với vẻ đau khổ.
Trương Thiên lắc đầu:
“Lúc trước thống nhất sao thì giờ cứ làm như vậy, tôi còn phải về sớm để làm việc nữa. Với lại giờ chương trình cũng được đẩy lên rồi, miễn là ông không tìm người nói bậy nói bạ thì ít nhất chương trình này của ông vẫn được kéo dài thêm mười năm.”
Nhìn vẻ mặt đau khổ bi thương của đối phương, Trương Thiên có lòng an ủi:
“Không phải xưởng trưởng Lý kia đã diễn thuyết khá tốt ư? Những doanh nhân có thể lập được thành tích này thì trong bụng họ toàn là vàng là bạc cả đấy, ông chỉ cần tận tâm chút thôi, biết đâu có thể giữ được vài nhân vật lợi hại ở lại lên diễn thuyết thường xuyên.”
Dù gì thì cô cũng không muốn ở lại lâu hơn nữa, cô nhiều việc như vậy, sao có thời gian lên diễn thuyết mỗi ngày được.
Thật không giữ được Trương Thiên, đại diễn chỉ đành để cô rời đi trong sự luyến tiếc.
Chương trình đã mở ra một cánh cửa, càng ngày càng có nhiều nhà làm việc thật. Có rất nhiều xưởng đang đứng trên bờ vực phá sản quyết tâm thay đổi, và họ đã thực sự phá vỡ cục diện ban đầu, dần ổn định trở lại.
Có thể là không kiếm được nhiều tiền lắm, nhưng vừa duy trì hoạt động của xưởng vừa thu về khoản lợi nhuận mấy vạn hoặc mười mấy vạn đã là rất tốt rồi.
Đặc biệt là khi chứng kiến nhiều xưởng phá sản, thanh lý, hàng ngàn hàng vạn công nhân bị bắt nghỉ việc, những xưởng may mắn còn tồn tại lại càng thấy hạnh phúc.
Trong chốc lát, danh tiếng của Trương Thiên đạt đến đỉnh cao, trong suốt một năm đó, người ta còn gọi đùa nhau là thời đại Trương Thiên.
Cũng nhờ có Trương Thiên mà huyện Thuần đã thu hút được nhiều sự chú ý và chính sách ưu đãi. Thư ký nhanh chóng nắm bắt cơ hội lần này, đi theo bước chân đời trước, tới thành phố làm lãnh đạo, cũng coi như là đạt thành lý tưởng nguyện vọng.
Mà thư ký mới là Vương Hồng – thư ký thị trưởng thành phố Song Điền, giới tính nữ, trên dưới ba mươi tuổi, rất có năng lực. Ngày đầu tới cô ta đã có những động thái lớn. Đầu tiên là miễn học phí cho học sinh từ tiểu học đến lớp sáu và chi phí sách vở, tiếp theo là cải tạo cô nhi viện và điều kiện sinh hoạt ở viện dưỡng lão.
Động thái này đã nhận được sự hoan nghênh của cả huyện, mọi người tiếp nhận cô ta ngay.