Thời gian trôi đi từng chút một, trong lúc chờ đợi, đến thời điểm đỉnh cao của thị trường chứng khoán.
Lúc này, các nhà đầu tư chứng khoán trên toàn thế giới đều phát cuồng, mỗi ngày có vô số người bán xe bán nhà, đổ toàn bộ tiền kiếm được vào thị trường chứng khoán, sau đó nhìn nó điên cuồng tăng.
Bốn chữ số, năm chữ số, sáu chữ số…
Con số càng nhiều, những người này càng trở nên điên cuồng.
Có người mang theo chăn đến sở giao dịch chứng khoán, việc đầu tiên khi thức dậy mỗi sáng là mở to mắt, kiểm tra xem cổ phiếu mình mua hôm nay đã tăng bao nhiêu.
Trương Thiên vượt qua những con người điên cuồng này, đến quầy tiếp tân, lấy hóa đơn của mình ra.
“Xin chào, tôi tìm quản lý.”
Người ở quầy lễ tân vẫn là người đó, cô ấy vẫn nhớ rõ Trương Thiên, bật cười và dẫn Trương Thiên đến phòng quản lý.
“Trương!” Người quản lý tiến đến bắt tay Trương Thiên, ông ta trông phúc hậu hơn so với năm ngoái, khi cười, mắt ông ta nheo lại thành một đường kẻ.
Trương Thiên chào hỏi xã giao qua loa với ông ta vài câu, sau đó đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi muốn bán hết tất cả những cổ phiếu này, chỉ giữ lại một vài loại này.” Trương Thiên lấy danh sách đã chuẩn bị sẵn đưa cho ông ta.
Người quản lý trợn tròn mắt, không thể tin được: “Trương, cô biết mình đang nói gì không? Bây giờ là lúc thị trường tăng điên cuồng nhất! Bây giờ mà bán ra cô sẽ kiếm được ít tiền hơn rất nhiều!”
Trương Thiên đương nhiên biết, nhưng dựa vào trí nhớ và tình hình hiện tại, cô phán đoán mấy ngày sẽ là những ngày đỉnh cao, sau đó sẽ liên tục giảm xuống và d.a.o động ngang, nhưng sẽ không vượt quá con số hiện tại, khoảng hơn một tháng sau, toàn bộ thị trường chứng khoán sẽ sụp đổ.
“Tôi chắc chắn muốn bán, giá cổ phiếu hiện tại quá điên cuồng, trở nên không bình thường.” Trương Thiên còn khuyên ông ta: “Jim, nếu ông có nhiều cổ phiếu, tốt nhất nên xử lý sớm, để tránh sau này tiền vốn sẽ bị kẹt.”
Jim cười gượng: “Trương, cô suy nghĩ quá nhiều rồi, nhiều chuyên gia đều nói rằng sau này còn tăng mạnh nữa.”
Nhìn vẻ mặt của ông ta, rõ ràng là không tin.
Lời hay không ngăn được kẻ muốn chết, Trương Thiên cho rằng mình đã làm đủ.
“Vậy được thôi, nhưng tôi vẫn muốn bán, phiền ông xử lý giúp tôi.”
“Anh nói nhỏ thôi, chỉ là quyên tiền thôi, có cần ngạc nhiên vậy không?”
Không thấy mọi người xung quanh đều nhìn sang đây à.
Lãnh sự mặt đầy ấm ức, há to miệng rồi nhắm lại, anh ta tăng tốc dẫn Trương Thiên đi vào văn phòng của mình.
Anh ta rót hai cốc nước cho mình và Trương Thiên, sau đó mới tiếp tục chủ đề vừa rồi.
“Cô vừa nói định quyên góp bao nhiêu?”
Trương Thiên lấy ra tờ phiếu thanh toán mà bên phía Jim gửi cho mình.
“Năm ngoái tôi đến đây làm việc, tiện tay mua ít cổ phiếu, thấy bây giờ giá cổ phiếu tăng cao quá, lo sợ gặp vấn đề nên đã bán bớt cổ phiếu, sau đó đổi thành hai trăm triệu triệu đô la Mỹ.”
Lãnh sự suýt chút nữa thì ngất, anh ta nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, dốc hết sức lực hỏi tiếp.
Đây là một trăm triệu đô la Mỹ đó!
Phải biết rằng, ngoại tệ quốc gia mỗi năm cũng chỉ hơn hai tỷ, bây giờ đột nhiên có thêm một trăm triệu ngoại tệ, có thể mua được bao nhiêu thứ chứ!
Rồi cô định quyên góp một trăm triệu cho quốc gia?