Không thể nhận đồ của người ta xong rồi quay lại chửi người ta ngay được đâu nhỉ?
Hơn nữa hành động của Trương Thiên thực sự đã giải quyết rất tốt vấn đề việc làm cho người dân nông thôn, thúc đẩy sự phát triển khu vực.
Đối với chính phủ thì đây là một việc tốt, là dự án cần được hỗ trợ mạnh mẽ, sao lại đi đàn áp làm gì?
Tại hội nghị thường niên của xưởng sữa Hồng Quang năm nay có rất nhiều lãnh đạo đến dự, ai cũng muốn xem sau những thay đổi lớn như vậy, tình hình xưởng sữa Hồng Quang năm sẽ nay ra sao.
Thật ra chỉ cần người của bộ phận tài chính là có thể cho họ biết kết quả.
“Ai mà ngờ được, một công xưởng làm sữa bò, chỉ riêng tiền thuế nộp hàng năm đã đạt trên một trăm triệu.” Trưởng phòng tài chính cảm thán.
Còn lợi nhuận thực tế của xưởng sữa Hồng Quang là một tỷ.
Khi Trương Thiên công bố con số này, tất cả mọi người đều sôi trào.
“Tôi không nghe nhầm chứ? Một tỷ?”
“Còn kiếm được nhiều hơn cả công xưởng thép nữa!”
“Sau này còn tuyển người không?”
Các lãnh đạo đến dự cũng rất ngạc nhiên.
“Chắc chắn năm nay thành phố Song Điền sẽ có thành tích tốt!”
“Thật đáng ngưỡng mộ.”
“Vương Hồng may mắn đấy, xem như bà ta đến đúng nơi rồi.”
“Không biết Trương Thiên có kinh nghiệm gì có thể chia sẻ không nhỉ?”
“Anh đi hỏi thử xem, tôi đoán là có đấy.”
…
Trương Thiên đứng trên bục giảng, sau khi nói xong bài diễn văn hôm nay, cô yêu cầu hậu đài chuẩn bị công nhân mang lên phần thưởng hôm nay… Mười hai con bò vàng cao năm centimet.
“Các đồng chí, tiết mục kế cuối hôm nay là trao thưởng.”
Cô mở trang khác của bài diễn văn:
“Mỗi vị trí công việc của chúng ta đều khác nhau, cùng chung sự cống hiến vất vả. Vì vậy mục này là tôn vinh những công nhân lao động đẹp nhất của các bộ phận trong năm nay, họ đã giữ vững vị trí của mình. Chúng ta hãy cùng hoan nghênh họ lên sân khấu nhận thưởng nào!”
Trương Thiên đứng sang một bên, mỗi công nhân lên sân khấu đều mặt mày rạng rỡ, có người ưỡn n.g.ự.c bước đi, có người bối rối đến mức đi cùng tay cùng chân.
Các công nhân dưới khán đài lại mắt đỏ hoe, đó là những con bò vàng thật!
Vàng nguyên chất!
Xưởng trưởng công xưởng thật hào phóng! Một lần như thế này đã tiêu tốn mấy trăm nghìn!
Không ít công nhân cảm thấy lòng mình rực lửa, quyết tâm năm sau cũng phải cạnh tranh trở thành công nhân lao động đẹp nhất!
Trương Thiên đang đứng trên sân khấu, theo thứ tự lần lượt trao giải thưởng bò vàng cũng như khích lệ mọi người.
Công nhân vắt sữa Mao Thắng Nam, nhân viên vận chuyển Trần Lập, nhân viên bán hàng Trần Minh Châu, nhân viên tuyên truyền Lý Quân…
Một loạt mười hai người lên sân khấu, trong đó tám người là nữ.
Trương Thiên trao bò vàng cho từng người, cười với đám đông phía dưới và đùa rằng:
“Công xưởng chúng ta đúng là nơi tụ hội của những nữ anh hùng, mấy anh em nam phải cố gắng lên.”
Đám nam công nhân phía dưới cười rộ lên, vui vẻ đẩy nhau trêu ghẹo.
Phần trao giải này kết thúc, tiếp theo cũng là phần quan trọng nhất… Rút thăm trúng thưởng.
Mỗi năm Trương Thiên đều tổ chức rút thăm, không chỉ ở trụ sở chính mà còn ở các chi nhánh, cô cũng phê duyệt kinh phí giải thưởng, yêu cầu nhất định phải chuyển đổi kinh phí thành giải thưởng và cô cũng sẽ kiểm tra sau.
Vì quy mô lớn, cô không thể đảm bảo không có tham nhũng ở các công xưởng chi nhánh được, chỉ có thể thông qua cách này mà cảnh báo bọn họ.
Năm nay Trương Thiên đã chuẩn bị ba chiếc TV màu lớn, một chiếc xe máy, đài phát thanh, đồng hồ và xe đạp, cùng nhiều gạo, bột mì, dầu và vải, đảm bảo mọi người không về tay không.
Khi mọi người lên sân khấu rút thăm, Trương Thiên đi đến góc ngồi của các lãnh đạo chào hỏi mọi người.
DTV
“Sao các vị lãnh đạo không đứng lên thử vận may, biết đâu lại trúng TV thì sao.” Trương Thiên mỉm cười nói.