Mấy ngày nay chú ấy vẫn luôn khuyên mẹ mình uống sữa bò, bác sĩ nói bà ấy thiếu canxi, tốt nhất là nên uống nhiều sữa.
Bản thân Hạ Kiến Thành lại làm việc ở trang trại bò sữa, còn ai tiện mua sữa bò hơn chú ấy nữa?
Đáng tiếc bà Miêu không muốn uống, phận làm con trai lại không thể ép buộc mẹ mình, không nghĩ tới hiện tại lại được một đồng chí nhỏ khuyên nhủ thành công.
Ánh mắt chú ấy nhìn Trương Thiên tràn ngập thưởng thức, còn có cả sự biết ơn, cũng quyết định sẽ đưa vị trí nhân viên thời vụ cho đối phương.
Dù sao nhân viên thời vụ chỉ cần là học sinh trung học là được.
DTV
Từ lúc hai người bước vào thì chú ấy đã biết mục đích đối phương đến đây chính là vì vị trí nhân viên thời vụ kia.
Chỉ là không nghĩ tới cô chính là ân nhân đã giúp người mẹ già của mình.
Đối phương không chỉ giúp mẹ của mình, còn khiến bà ấy chịu uống sữa bò, một vị trí nhân viên thời vụ mà thôi, nếu chú ấy có vị trí nhân viên chính thức thì cũng muốn cho đối phương thử xem ấy chứ.
“Vị trí nhân viên thời vụ này cho cháu ạ?!”
Trương Thiên đứng ở ngoài cửa còn có chút không thể tin được.
Vừa rồi khi rời đi, phó giám đốc Hạ đã cố tình giữ cô lại, còn nói sẽ giao vị trí nhân viên thời vụ kia cho cô, ngày mai có thể tới trang trại bò sữa nhận việc.
“Có đôi khi một số người đúng là có chút vận may ở trên người, ai có thể nghĩ tới bà cụ mà cháu từng vô tình giúp đỡ lại chính là mẹ của phó giám đốc Hạ chứ.”
Trương Thiên vốn cũng không ôm hy vọng quá lớn đối với vị trí nhân viên thời vụ này, không nghĩ tới trên trời lại đột nhiên rơi xuống một miếng bánh có nhân.
Cảm xúc vui sướng nảy lên trong lòng, một luồng nhiệt trào dâng khắp cơ thể, khiến toàn thân tràn trề năng lượng.
Nếu đã tìm được việc rồi thì cô nhất định sẽ làm cho thật tốt!
Khi về đến nhà cũng là lúc tới giờ ăn cơm, cô hưng phấn chia sẻ tin tức tốt này cho anh Hai, chị dâu Hai và cháu trai nhỏ.
Chị dâu Hai Mao Bình không nhịn được mà hơi há to miệng, sau khi ngạc nhiên, lại cảm thấy vui mừng thay cho Trương Thiên.
“Tiểu Thiên giỏi quá, nhanh như thế đã tìm được việc làm rồi!”
Chị ấy vui mừng nhấc giỏ lên định ra ngoài:
“Chị đi xem có thịt không, mua một ít về để ăn mừng.”
“Lúc về em đã mua rồi ạ!”
Trương Thiên lập tức ngăn chị ấy lại, quầy thực phẩm đã hết thịt từ lâu rồi, thế nên cô đã lấy một miếng thịt từ trong siêu thị ra, giữa trưa có thể làm món thịt xào nhà nông.
Đáng tiếc là miền Bắc không có tương đậu, nếu không có thể làm món thịt luộc chấm tương ăn cũng rất ngon.
Cơm trưa là chị dâu Hai nấu, chị ấy nhất quyết không chịu để Trương Thiên nấu, mà bảo cô chạy ra chơi với cháu trai nhỏ Đông Đông.
Đông Đông chỉ cần không khóc, thì chính là một tiểu thiên sứ.
Chờ cháu trai nhỏ ngủ thiếp đi, anh Hai cũng đến giờ tan làm.
Người một nhà vì chuyện Trương Thiên tìm được việc làm mà hân hoan nhảy nhót, công việc trong huyện thành khó tìm cỡ nào, bọn họ chính là người hiểu rõ nhất.
Cho nên khi Trương Thiên có thể tìm được việc làm nhanh như vậy, cho dù chỉ là công việc thời vụ thì họ cũng đã cảm thấy vô cùng may mắn.
“Em có muốn về nhà nói một tiếng với ba mẹ không?”
Trương Hồng Văn nằm ở bên cạnh con trai Đông Đông, nhỏ giọng lên tiếng hỏi Trương Thiên.
Trương Thiên lắc đầu, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc mà ngày mai cô định mang theo.
“Không cần đâu ạ, dù sao cũng chỉ là một công việc thời vụ, ngay cả hộ khẩu cũng không cần chuyển, làm mấy tháng là xong, khi nào em nhận được tiền lương thì nói với ba mẹ cũng không muộn ạ.”
“Ừm.”
Trương Hồng Văn hơi tiếc nuối, ngả đầu rất nhanh đã rơi vào mộng đẹp.