Khi Trương Thiên đi múc nước cũng quen biết với không ít công nhân ở trang trại bò sữa, mọi người cũng rất thân thiện với cô, trước mắt có thể coi là một đại gia đình hòa thuận.
“Chị Đường Quyên ơi, chị đã cho gia sức ăn thức ăn cô đặc chưa ạ?”
Trương Thiên xách nước đến, cũng không vội đổ nước vào bồn mà hỏi Đường Quyên trước.
Nuôi dê bò có yêu cầu rất nghiêm ngặt, trước hết cần cho chúng ăn thức ăn thô, cũng chính là cỏ khô, rơm rạ, thức ăn ủ chua… sau khi dê bò ăn xong thức ăn thô, thì cho ăn một ít thức ăn cô đặc như bã lúa mì, bã đậu…, sau khi ăn hết sạch những thứ này thì mới cho uống nước.
Nghe chị Đường nói, những quy định này là do lúc trước giám đốc đã đích thân tới các nông trường chính quy cỡ lớn, tìm các kỹ thuật viên chuyên nghiệp để học tập, sau đó đã trở về dạy lại cho công nhân trong trang trại.
Hiện tại Trương Thiên cũng phải học, cho dù bây giờ cô đang là công nhân tạm thời, khả năng cao là học được mấy tháng rồi sẽ nghỉ, nhưng cô thấy mình phải học cho thật kỹ mấy kỹ thuật mang tính chuyên nghiệp này, biết đâu về sau lúc trở về đại đội có thể tới trại chăn nuôi tập thể làm nhân viên chăn nuôi thì sao?
Đường Quyên bỏ nắm cỏ khô cuối cùng vào máng ăn, lúc này mới trả lời Trương Thiên:
“Chưa đâu, em tới lấy một ít đi, em cho bên kia ăn, chị sẽ cho bên này ăn.”
“Vâng ạ.”
Trương Thiên tìm một cái chậu rồi bỏ thức ăn cô đặc vào, bắt đầu cho ăn từ máng ăn cuối cùng, chờ đã cho tất cả gia súc ăn xong, lúc này cô mới bắt đầu đổ nước vào trong bồn.
Máng ăn và bồn nước dùng cho bò sữa trong trang trại đều được sử dụng riêng biệt, mỗi con bò được ở chuồng riêng, mỗi phòng cũng được trang bị bồn nước và máng ăn bằng xi măng riêng, như vậy có thể tránh việc ô nhiễm thức ăn gia súc dẫn tới dê bò bị bệnh.
Thật ra cũng có thể sử dụng loại tích hợp, nhưng giám đốc Thạch cho rằng làm như vậy độ rủi ro sẽ rất cao, gia súc trong trang trại bò sữa của bọn họ cần phải khỏe mạnh hết mức có thể, như vậy thì sữa sản xuất ra mới có thể yên tâm để cho trẻ con và người già ở huyện thành uống.
Cũng bởi vì những hành động và chính sách này của Thạch Dũng, thiện cảm của Trương Thiên đối với vị giám đốc Thạch chưa bao giờ gặp này rất cao.
Về sau cô lại nghe Đường Quyên kể ông ấy từng làm quân nhân, sau khi bị thương buộc phải xuất ngũ, mới tới làm giám đốc trang trại bò sữa ở huyện Thuần, cô lại càng thêm kính nể.
Bảo sao lại chính trực như vậy, thì ra trước kia từng là quân nhân.
Chờ dê bò uống nước xong, kế tiếp chính là vắt sữa.
“Tiểu Thiên, em lấy khăn lông đã diệt khuẩn ở trong nồi lại đây, bưng thêm một chậu nước nữa.”
Đường Quyên lên tiếng dặn dò, sau đó cầm chổi bắt đầu quét sạch cỏ dại và những thứ khác ở bên dưới thân bò.
Trương Thiên mang đồ tới, đứng ở bên cạnh Đường Quyên để xem chị ấy thao tác như thế nào.
“Trước tiên phải lấy khăn lông nóng rửa sạch v.ú vắt sữa của bò trước, nếu thấy có vết thương nhỏ gì đó thì cần phải lập tức đi tìm bác sĩ Dương lấy thuốc.”
“Nhớ kiểm tra cả thùng đựng sữa nữa, yêu cầu phải sạch sẽ tuyệt đối, không được bỏ sót chút cỏ dại hay bất cứ thứ gì bẩn ở bên trong.”
“Tay của chúng ta phải được rửa sạch bằng xà phòng trước khi vắt sữa, cắt móng tay và mài tròn để tránh làm bò sữa bị thương.”
“Em xem, tay phải nắm như vậy, lấy ngón cái và ngón trỏ nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u v.ú phía trên, không được dùng sức quá lớn, nếu không bò cảm thấy bị sau sẽ né tránh. Đây, chỉ cần đè xuống dưới, sữa bò sẽ tuôn ra.”
DTV
Đường Quyên vắt một hồi, sau đó dừng lại nhìn về phía Trương Thiên:
“Em đã quan sát hai ngày rồi, hôm nay em thử thực hành xem sao.”
Chị ấy nhường vị trí cho Trương Thiên.
Lúc này Trương Thiên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ đến ngày bản thân có thể thực hành.