Tin tức Nguyệt Hải Đường đi xa nhanh chóng lan truyền, vì hai người có quan hệ tốt nên vài người tìm nàng hỏi thăm. Ban đầu nàng không để ý lắm, trả lời qua loa đại khái, sau đó nàng vô tình nghe hai nữ nhân thì thầm to nhỏ nhân lúc Nguyệt Hải Đường không có mặt, bọn họ có thể tìm thanh quan kia chơi đùa chút đỉnh.
Lúc này nàng mới ý thức được mấy người này đang nhắm vào thanh quan hoàn lương tứ cố vô thân.
Bảo sao nàng ta nhờ nàng để ý. Lại nhức đầu rồi đấy.
Dù sao đã hứa với Nguyệt Hải Đường, nàng thu xếp công việc, bớt ít thời gian đi xem nam nhân mà nàng ta bảo hộ.
Nói bận việc không hề quá, gần đây nàng chỉ hận một ngày không có nổi 24 canh giờ, mỗi ngày nếu không phải kiểm tra kế hoạch xuất hàng, liên lạc với đối tác thì cũng là quây quần với ba tiểu phu.
Chưa hết, dường như người ta cảm thấy nhà nàng chưa đủ tiểu phu, thường xuyên bóng gió đến trắng trợn việc nạp thêm nam nhân vào hậu viện.
Bà chủ Tống làm ăn phát đạt nhỉ? Đến lúc nạp thêm tiểu phu rồi!
Tiểu phu có rất nhiều công dụng, lên phòng khách xuống phòng bếp, rảnh rỗi mang ra làm ấm giường. Có công việc có thể sai bảo họ làm, không công việc thì bảo họ múa hát thể hiện tài nghệ giải trí.
Nói chung càng nhiều tiểu phu càng tốt, chỉ sợ không nuôi nổi chứ không sợ thừa, mà bà chủ Tống làm ăn phát đạt đâu thiếu tiền.
Cuối cùng họ sẽ đề cử con cháu trong nhà mình làm tiểu phu của nàng.
Tống Kiều Thư cạn lời.
Tha cho ta đi.
Nàng cảm thấy mình đã trở thành Hoàng đế phiên bản dân dã hơn, được các đại thần thân thích dâng con gái mặc mình lựa chọn đưa vào hậu cung. Chỉ cần bất cẩn gật đầu vài cái là hậu cung đầy ắp người, cao thấp mập gầy đều có đủ.
Xin đấy, bảo sao thế giới này nhà nào cũng có một mớ tiểu phu, đúng là nam nhân đầy đường chẳng hiếm lạ, chỉ sợ không đủ tiền nuôi, chẳng sợ nạp thừa mứa.
Nàng không giống nhiều nữ nhân, cưới về để đó. Mỗi một người vào cửa, dù tự nguyện hay tình thế ép buộc nàng đều chăm sóc họ trong khả năng. Quan tâm, bảo vệ, chăm sóc hết sức. Không chỉ dừng lại ở việc cho ăn cho mặc, nàng sẽ để họ sống tự do dưới đôi cánh của mình.
Sống phải biết chịu trách nhiệm, gánh vác được hẵng tiếp nhận người ta.
Nên nàng không tuỳ tiện nạp tiểu phu.
Vừa vặn hôm nay ít khách, nàng dặn Quan Tự Phong đóng cửa sớm, mình ra ngoài có việc.
Theo địa chỉ Nguyệt Hải Đường cho, nàng đến một con ngõ tương đối rộng rãi. Người sống ở đây đa số đều là dân khá giả, có chút lễ nghĩa, nôm na khu trung lưu.
Mùa hè trời tối muộn, mùi cơm mùi khói bếp hoà lẫn vào nhau, ngập tràn con ngõ, gợi nhớ cảm giác gia đình.
Không biết nay Thanh Nhạn nấu món gì, đi nhanh về ăn cơm thôi.
Tới gần nhà Từ Phụng Niên, âm thanh náo loạn truyền tới, khiến da đầu Tống Kiều Thư tê dại.
"Nguyệt Hải Đường đi rồi, đêm nay ta muốn thượng ngươi bao nhiêu lần thì thượng bấy nhiêu lần."
"Chờ không nổi, ta cứ làm một lần ngay đây cho đã nghiền đã, sau đó đi gọi thêm mấy tỷ muội cùng nhau hưởng thụ."
Cánh cổng khép hờ bị đạp bật tung, va vào tường kêu ầm ỹ, cắt đứt tràng âm thanh khóc cười pha trộn. Tống Kiều Thư đứng thẳng, mặt đằng đằng sát khí, tay cầm một khúc gỗ xuất hiện trước mắt bốn người vật lộn dưới đất.
Chỉ thấy nam nhân tóc đen dài nằm dưới đất, hốc mắt đỏ bừng đong đầy nước, chật vật khốn khổ. Hắn bị một nữ nhân giữ hai cánh tay trên đỉnh đầu, một nữ nhân khác ngồi trên người hắn, xé mở vạt áo để lộ đầu ngực hồng nhạt, bàn tay nàng ta còn đang dùng sức miết đầu vú. Nữ nhân cuối cùng đang đứng, nhưng quần áo gần như cởi sạch, chừa lại tiết khố.
"Lũ khốn kiếp." Nàng gầm lên, cúi người nhặt bừa cục đá ném vào đám người.
Cục đá chọi thẳng vào trán nữ nhân đang đứng, khiến nàng ta lảo đảo.
Nàng bước tới, vung gậy đánh hai người kia. "Cút, cút ngay."
Bộ dáng Tống Kiều Thư như phát điên, gậy không lưu tình quất loạn xa, đánh chát chát hai nữ nhân, thành công đuổi họ chạy trối chết.
Đạo lý tránh kẻ điên ai cũng biết.
Chờ ba người chạy khỏi sân nhà, nàng đóng cổng, chốt lại. Ba người kia đứng ngoài chửi bới, nàng bên trong không khiêng nể chửi lại, nhất thời cả con ngõ chỉ toàn tiếng doạ chém doạ giết.
Mãi sau hàng xóm mở cổng quát thôi, nếu còn ồn ào sẽ báo quan, ba nữ nhân kia mới tức tối bỏ đi.
Buồn cười, khi đám người đó tới ức hiếp nam nhân, ầm ỹ như thế chả ai ý kiến, giờ mới xen vào doạ báo quan. Dường như hàng xóm đã ngó lơ nam nhân này, coi hắn như rác rưởi mặc người hành hạ.
Nam nhân tên Từ Phụng Niên ngồi thẫn thờ, động tác chậm chạp chỉnh trang quần áo, hiển nhiên quá sợ hãi nên mất đi sự nhanh nhẹn bình thường. Tóc hắn rối loạn, bả vai có vết bầm giống như bị cấu, hạ thân hơi cương. Trông vừa đáng thương vừa đáng yêu, chọc người ta muốn che chở lẫn chà đạp.
Căn nhà nhỏ này khá tốt, đặc biệt là cổng được sửa sang lại, ba bốn người hợp lực phá không được. May mắn lũ người kia thèm làm chuyện xấu quên khoá, chứ không nàng chỉ có thể đứng ngoài gào thét bất lực.
Chắc nhà Nguyệt Hải Đường tìm mua, có tính toán.
Chờ nam nhân chỉnh trang xong, nàng mới lên tiếng: "Khụ, ta được Nguyệt Hải Đường nhờ vả tới để ý ngươi."
"Đa tạ." Hắn cùi gằm mặt.
Bấy giờ nàng mới nhận ra, hắn là người bốc thuốc cảm hè bị ghét bỏ hôm đó. Nghĩ lại thì không quá bất ngờ, nam nhân dùng thuốc bổ thận, bị khinh bỉ, sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp, suy luận chút đỉnh tự khắc biết hắn là thanh quan.
Chỉ không ngờ khách nhân hôm đó và người được Nguyệt Hải Đường giúp đỡ là cùng một người, thật trùng hợp.
Hai người im lặng, không khí xấu hổ bao trùm. Nàng muốn bỏ về, nhưng sợ tâm trạng Từ Phụng Niên đang bất ổn, dễ nghĩ quẩn. Hắn muốn tiễn khách, nhưng dù sao nàng cũng tới cứu hắn, lại là người bà chủ Nguyệt cử đến, đuổi đi không hay lắm.
Cuối cùng hắn mở miệng, khẽ nói: "Nếu không chê, ta mời ngài chén trà." Ít nhất cũng phải làm vậy.
Tống Kiều Thư gật đầu, dẫn trước vào trong nhà như thể mình mới là chủ nhà.
Trà là loại bình thường hộ dân vẫn uống, mỗi người một chén, khói bay lỡ đãng.
Đầu óc nàng hoạt động hết công suất, tìm đề tài để nói.
"Ừm, ba người đó vào được bên trong bằng cách nào?" Hỏi xong nàng muốn cắn vào lưỡi mình, nghe cứ kiểu tọc mạch thế nhỉ? Khả năng ăn nói của nàng đâu mất rồi.
Thứ lỗi cho ta, lần đầu gặp trường hợp này, không biết làm sao mới tốt.
Từ Phụng Niên thở dài.
Hôm nay hắn ra ngoài xin việc, đương nhiên không được nhận, vừa mệt vừa chán nản, nhất thời lơ đãng bị người ta theo dõi. Khi vừa mở khoá cổng, ba nữ nhân kia bất ngờ xô hắn vào trong sân, cười man dợ đắc ý "rình mãi mới bắt được ngươi".
Căn nhà do chính Từ Phụng Niên chọn mua, ngõ nhỏ nhưng thẳng, không có chỗ nấp, có người theo mình vào ngõ hắn sẽ không vào nhà. Chỉ cần vẫn đứng ở ngõ, dù hàng xóm thờ ơ đến mấy vẫn phải ra mặt, họ có thể phớt lờ hắn bị làm nhục ở trong nhà, chứ không thể mắt nhắm tai ngơ trước vụ cưỡng gian xảy ra ngay lối đi chung.
Vậy nên khi bị ba nữ nhân tập kích, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện là hắn chủ quan vì trời còn sáng, suy nghĩ thứ hai là hắn xong đời rồi.
Dẫu cho van xin thế nào, bọn chúng vẫn đẩy ngã hắn, xé đồ sờ mó. Nếu Tống Kiều Thư đến muộn chút nữa, e rằng nữ nhân cởi trần kia đã lột quần hắn ra, trực tiếp ngồi vào hạ thân mà cưỡi.
Nghĩ đến đây cánh tay cầm chén trà run rẩy, thất bại che giấu sự sợ hãi, giọt nước mắt cùng với nước trà cùng nhau rơi xuống.
Một lần nữa, Tống Kiều Thư hận mình không thể biến mất khỏi tình thế ngột ngạt này. Nàng ép cái lưỡi của mình hoạt động.
"Ngươi sống một mình không an toàn đâu."
Nói thừa.
Từ Phụng Niên lau nước mắt, gắng nặn một nụ cười khổ: "Người ta như ai nguyện sống chung? Nam tử trong sạch hận không thể đem ta dìm lồng heo, nam tử phong trần... thôi, hai ba người sống với nhau lại mở được một kỹ viện nữa mất."
Nếu có thể lựa chọn, đương nhiên hắn muốn sống yên ổn. Thói đời cay nghiệt, dù hắn đã hoàn lương thì phiền phức luôn tìm đến, nữ nhân muốn chà đạp hắn, nam nhân khinh bỉ hắn.
Đấy là kết cục của nam tử vô đức không có nữ nhân để dựa vào.
Mặc người tới ức hiếp, xua đuổi.
Tống Kiều Thư thở dài: "Vừa nãy ngươi nói đang tìm việc? Ta có thể tìm giúp, ngươi biết làm gì?"
Nụ cười của hắn càng thêm cay đắng, trừ bỏ mua vui cho nữ nhân cũng là mua vui cho nữ nhân. Dẫu cho xin công việc tay chân, người ta đều chê hắn gầy yếu, bộ dạng quá đẹp, trời sinh câu dẫn nữ nhân.
Bây giờ trong túi hắn vẫn còn tiền, nhưng miệng ăn núi lở, đến khi tiêu hết chưa biết chừng phải quay về nghề cũ.
Sau đó giống như bao thanh quan khác, tàn hoa bại liễu chết rục nơi đầu đường xó chợ.
Nàng nhíu mày đăm chiêu, qua hồi lâu mới cẩn thận ướm lời: "Nếu không chê, ngươi tới Bán Chi Liên làm việc đi."
Từ Phụng Niên ngẩng đầu. "Chuyện đó... ngài không sợ khách hàng sẽ tức giận sao?"
Sợ chứ. Nàng đảo mắt tính toán: "Ngươi làm việc trong hậu viện, lo liệu việc phân loại thảo dược, đóng gói thang thuốc. Hạn chế tiếp xúc với người ngoài, chắc sẽ ổn thôi."
Công việc nhẹ, dễ dàng, phù hợp với người chưa từng làm việc nặng, chịu khó học hỏi là được. Đồng thời giảm bớt lượng công việc cho nàng, để thời gian đi làm chuyện khác.
Nhà còn một phòng ngủ để trống, hắn có thể ở đó, vừa an toàn vừa thuận tiện.
"Ngươi thấy sao?"
Nam nhân vẫn hơi phân vân, vô thức xoắn xuýt quần áo.
"Chính phu ngài..." Nam nhân tử tế nào chấp nhận sống chung mái nhà với mình cơ chứ.
"Ngươi đừng lo, ta làm chủ cho ngươi. Tiểu phu nhà ta rất hiểu chuyện, chúng ta trong sạch họ sẽ không phản đối."
Từ Phụng Niên mím môi suy nghĩ. Tống Kiều Thư có danh tiếng tốt, là bạn Nguyệt Hải Đường, hẳn sẽ không lừa gạt hắn vào hang rồi giở trò. Nếu hắn làm việc tại Bán Chi Liên, được nuôi ăn ở, đủ sống qua ngày. Đến khi ổn định thì cho thuê căn nhà này lấy tiền, tiết kiệm dưỡng già.
Về già, nhan sắc tàn phai, sức khoẻ yếu, mọi người cũng quên đi thanh quan nhất bảng Từ Phụng Niên, hắn sẽ quay về đây sống nốt quãng đời còn lại trong yên bình.
Không phải dựa vào ai, không bị coi khinh chà đạp.
Tia hi vọng như ánh nắng cuối ngày bất chợt loé sáng, khiến hắn cảm thấy nhộn nhạo mong chờ.
Phịch một tiếng, Từ Phụng Niên quỳ xuống dập đầu bái lạy, tha thiết khẩn cầu.
"Bà chủ Tống, xin hãy nhận ta, không, nhận tiểu nhân. Tiểu nhân sẽ dốc sức làm việc, không phụ hảo tâm của ngài, xin ngài đại từ đại bi."
Vừa dập đầu hắn vừa khóc, đây là cơ hội đời hắn, hắn phải nắm lấy.
Tống Kiều Thư hoá đá, nàng lại hận mình không đủ tinh ý, nhanh nhẹn.