Tống Kiều Thư và Quan Thiên Đông bốn mắt nhìn nhau, không khí yên tĩnh tới mức tiếng hít thở đều nghe rõ ràng.
Người hầu đã bị cho lui hết, chỉ để lại một tâm phúc đã theo bà ta từ khi còn trẻ.
Bên Tống Kiều Thư, nàng chỉ mang theo Thanh Nhạn.
"Vậy nên..." Nàng kéo dài giọng, hơi tựa người vào bàn trà, trông có phần vô lại ngứa đòn. "Ngô tiểu thư vì muốn làm mình làm mẩy mà tự uống thuốc đại công tử mua, khiến bản thân mình động thai?"
Mẹ chồng Huyện thừa nàng cắn răng, gật đầu.
Vốn ban đầu bà ta không muốn tiết lộ nhiều đến vậy, đặc biệt muốn giấu việc Quan Dương Dương mua thuốc phá thai cho con dâu tương lai, bà cũng nói con gái út mang thai ngoài ý muốn nên trong nhà mới có loại thuốc đó, hòng trốn tránh trách nhiệm. Nữ nhân sợ gì không có người muốn gả, để con gái chịu oan uổng chút cũng được.
Tiếc rằng Tống Kiều Thư không phải kẻ ngốc, nàng đã sớm lưu tâm việc Quan Dương Dương đích thân mua thuốc nên không dễ dàng tin cái cớ này. Với khả năng ăn nói của mình, nàng bày ra vẻ hồ nghi, chọc ngoáy vặn vẹo một hồi, cuối cùng mẹ chồng phải nói hết sự thật.
"Chà, khá khen cho đại công tử, đầu óc có hạn thủ đoạn nửa vời." Nàng cười cay nghiệt một tiếng. "Không biết mẫu thân đại nhân tính thế nào."
Giọng nói nàng ẩn chứa sự mỉa mai rõ rệt, Quan Thiên Đông tức mà không làm được gì, bà đã bao giờ phải chịu thái độ này?
"Chẳng phải đang muốn bàn bạc với con sao? Ta đã cố gắng hết sức để thu xếp cho Phong nhi, con nghĩ xem có cách nào giải quyết êm đẹp không, dù sao ba nhà cũng có quan hệ thông gia chồng chéo."
Tính ra Ngô Bình Tú là em chồng nàng, Quan Dương Dương là anh chồng nàng, em chồng này với anh chồng kia làm trò dở hơi, kết quả chồng nàng vào nhà lao.
Thật muốn chửi thề.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, nàng cáo lui xin phép về thăm tiểu phu.
Có Huyện thừa thu xếp, cai ngục không dám làm khó, Tống Kiều Thư đưa bạc bà ta cười như đoá hướng dương nhét vào túi rồi đưa nàng vào.
Trong nhà lao, Quan Tự Phong được bố trí cho một căn phong tương đối sạch sẽ khô ráo, cơm tù không thể so với cơm Thanh Nhạn nấu, mới một ngày mà thần sắc hắn đã bơ phờ chán nản.
Làm sao đây, nếu bị khép tội bán thuốc hại người ta sảy thai, nhẹ cũng lưu đày biên giới làm nô dịch.
Huhu hắn không muốn đâu.
Bóng người ngồi co gối một góc cô đơn khiến trái tim nàng ẩn ẩn đau.
"Tự Phong."
Nghe thấy có người gọi mình, nam nhân mặc đồ phạm nhân ngẩng đầu, mừng rỡ kêu: "Thư Thư."
Cai ngục nhanh nhẹn mở cửa, để lại một câu "hai người có một khắc" xong thức thời rời đi, để họ có không gian riêng tư.
Nam nhân được an ủi thì tủi thân dâng trào, từ bé tới giờ hắn nào phải chịu cảnh uất ức này? Lập tức nước mắt đong đầy, oà khóc nức nở: "Ta sắp bị lưu đày đúng không?"
Nghĩ tới khung cảnh một thân một mình hắn tới nơi xa, không thể chăm sóc thê chủ, bản thân không ai bảo vệ, mấy năm sau trở về hắn đã bị người ta giày xéo qua vài lần, tàn hoa bại liễu không còn mặt mũi gặp người, hắn không nhịn được run rẩy.
Nghe nói nam nhân lưu đày phải làm việc như trâu như ngựa, thiếu ăn thiếu mặc. Nếu như có chút tư sắc sẽ bị coi như kỹ nam miễn phí, trăm người cưỡi vạn người chơi. Vậy nên không ít người chỉ đi vài năm đã mất tung tích vì "lao lực quá độ", dù toàn mạng trở về cũng không được chấp nhận, bị thê chủ hoặc mẹ ruột vứt bỏ.
Tống Kiều Thư thở dài, ôm hắn vào lòng thật chặt.
"Đừng nói thế, chàng bị oan mà, ta sẽ không để chàng phải lưu đày đâu."
Vỗ về mãi hắn mới bình tĩnh, nàng căn dặn ngày mai trên công đường có sao nói vậy, hắn chỉ bán thuốc theo yêu cầu, còn là thuốc nhẹ, không phải cố ý hãm hại người ta sảy thai.
Quan Tự Phong khụt khịt, cái mũi vì khóc mà đỏ ửng, đáng thương yếu đuối đến đau lòng.
Nàng cũng vì hắn mà lo lắng cả đêm, mất ăn mất ngủ, hai mắt thâm quầng mệt mỏi.
Tình thế giằng co, phía Quan gia sẽ không thừa nhận mình cố ý mua thuốc mưu đồ loại bỏ đứa nhỏ của Ngô Bình Tú. Vì nếu thừa nhận, dù Quan Dương Dương không bị sao thì hôn ước giữa hai nhà coi như huỷ. Quan gia mất mặt mũi, những nam tử chưa gả khác cũng bị ảnh hưởng, con đường hôn phối gặp trắc trở.
Dù Quan Thiên Đông giấu giếm nàng vẫn mơ hồ cảm nhận được, bà ta cần liên hôn với Ngô gia vì mục đích nào đó, nên bà ta sẽ không để mối hôn ước này tan tành.
Về phần Ngô gia, Ngô Kiêu đã về đó xem xét. Hắn vừa về Ngô lão thái thái đã tức điên, ra lệnh giữ lại cả đêm, không cho quay lại Tống gia. Đây coi như trắng trợn tát vào mặt người làm thê chủ như nàng, mà nàng không dám qua đó đòi người, sợ khiến tình hình căng thẳng thêm.
Một mình Từ Phụng Niên chống đỡ bán hàng, cả ngày hắn phải đối phó với mấy câu hỏi của người hóng hớt. Nay dọn hàng về sớm thấy Thanh Nhạn chưa nấu xong cơm, hắn xắn tay áo vào phụ.
Căn nhà đang êm ấm vui vẻ, giờ đìu hiu nặng nề.
Bữa cơm chỉ còn hai người, Tống Kiều Thư thở dài húp canh. Thân là trụ cột, nàng phải tỏ ra mạnh mẽ, mọi chuyện đều có thể giải quyết được. Cùng lắm nàng bán hết nhà cửa, đưa mọi người tới nơi Quan Tự Phong lưu đày chiếu cố chăm sóc hắn, lại đại chiến với Ngô lão thái thái 300 trận cướp Ngô Kiêu về.
Chao ôi mới chỉ một ngày mà ngỡ cả tháng, chẳng biết bên kia Ngô Kiêu thế nào. Tiểu phu ít nói nhà nàng dễ bị bắt nạt lắm.
Trằn trọc trên giường tận nửa đêm mới mơ màng chìm vào giấc ngủ, thì bỗng có tiếng chó sủa xa xa làm nàng giật mình tỉnh giấc.
Mang tâm trạng cáu kỉnh, nàng lặng lẽ xuống giường xỏ giày, ra ngoài hít thở không khí.
Đêm nay trăng sáng tỏ, không khí mát mẻ, tiếng dế kêu rì rầm tạo thành bức tranh mùa hè yên bình.
Nếu không phải trong lòng nặng trĩu tâm sự, nàng sẽ vui vẻ thưởng thức cảnh vật này.
Tiếng bước chân kết hợp với tiếng quần áo cọ sát, nổi bật giữa đêm đánh động một nam nhân ngồi bên hiên nhà giật mình.
Hắn quay lại, mắt chạm vào ánh mắt ngạc nhiên của nàng.
"Nửa đêm không ngủ, ngươi ngồi ở đây làm gì?"
"Bà chủ." Từ Phụng Niên hơi e ngại. "Tóc ta bẩn quá, ban nãy mới gội đầu đang hóng gió đợi khô."
Từ Phụng Niên gật đầu. Hôm nay ăn xong mệt quá hắn ngủ luôn, nửa đêm tỉnh dậy thấy cả người khó chịu vì mồ hôi, nên mới lọ mọ tắm gội.
Trời sinh hắn có một mái tóc rất đẹp, đen mượt mềm mại. Hồi làm thanh quan, hắn chăm sóc mái tóc kĩ như bảo bối, dầu thơm đắt tiền không tiếc dùng, nhờ vậy trong một thời gian ngắn đã leo lên vị trí nhất bảng, kiếm đủ tiền chuộc thân.
Nay chỉ là một người làm công, tự nhiên không chăm chút nữa, mái tóc mất đi độ bóng mượt. Mặc dù vậy, khi hắn thả tóc ra vẫn rất đẹp.
Nàng ngồi xuống hiên, cách hắn hai cánh tay.
Hai người im lặng trầm ngâm ngắm cỏ cây, qua hồi lâu Từ Phụng Niên mới nhỏ giọng hỏi: "Ngài tính thế nào?"
Tính thế nào? Nàng cười khổ, hôm nay ai cũng hỏi nàng câu này, tiếc là nàng không có câu trả lời.
Còn có thể tính thế nào?
Trông nàng có vẻ vạn năng chuyện gì cũng xử lý được vậy thôi, chứ thật ra nàng cũng hết cách. Quan gia bo bo giữ mình, Ngô gia không thả nửa tin tức, nàng muốn khua môi múa mép cũng không có chỗ mà thể hiện.
"Trường hợp tệ nhất, Tự Phong phải đi lưu đày." Tống Kiều Thư nặng nề đáp. "Đến lúc đó ta bán nhà, theo hắn vậy."
Từ Phụng Niên kinh ngạc. Thời buổi này có thể nghĩ như nàng chẳng mấy ai, nam nhân rẻ rúng đầy ngoài đường, tuỳ tiện quơ tay có cả mớ, nhân từ lắm thì tiếp nhận tiểu phu sau khi họ lưu đày xong là được.
"Ngược lại là ngươi ấy." Nàng nhìn hắn, trong mắt lộ quan tâm. "Sau khi bọn ta đi ngươi tính sao?"
Ở trấn, không, cả cái huyện Dĩ Chuyển này chưa chắc đã có người tâm tư trong sạch muốn thuê hắn làm việc, nàng đi rồi hắn quay về cảnh sống chật vật khổ sở như trước mất thôi.
Hắn cụp mắt xuống, buồn bã nghĩ tới viễn cảnh kia, nhất thời không biết đáp sao.
"Nếu ngươi dựa vào Nguyệt Hải Đường, chậc, sợ rằng ngươi sẽ phải thất vọng. Chưa chắc nàng ta sẽ giúp ngươi mãi."
Đừng nhìn nàng ta vui vẻ dễ gần mà lầm, những gì nàng ta làm đều dựa vào sự tuỳ ý của bản thân. Bọn họ đã quen biết một thời gian, thường xuyên đi cùng, nàng ta cũng giúp đỡ nàng nhiều, ấy thế nhưng khi Tự Phong xảy ra chuyện, Nguyệt Hải Đường chỉ cho người sang hỏi thăm nàng có đi săn cùng được không, đồng thời uyển chuyển nói rằng thời gian gần đây bận không thể làm thêm điều gì. Ngụ ý việc này nàng ta sẽ không nhúng tay trợ giúp.
Tống Kiều Thư không oán trách nàng ta, không hẳn vì nàng tự biết nàng ta không nợ nần gì mà phải có nghĩa vụ giúp đỡ. Mà nàng mơ hồ nhận thấy thân phận Nguyệt Hải Đường không tầm thường, có một số thứ nàng ta muốn thì cho, người khác không có tư cách đòi hỏi.
Giống như chuyện thanh quan nhảy lầu.
Đừng bao giờ nghĩ nàng ta là người tốt, nàng ta sẽ ra sức giúp mình mà dựa vào, chưa biết chừng giúp lần một lần hai lại từ chối.