Chùa Phong Linh nằm lưng chừng núi Thái Phiên, người đi dâng hương bái Phật tấp nập, hương khói nghi ngút. Đặc biệt phải kể đến người lên núi sẽ nhường một khoảng bên trái cầu thang cho người phát nguyện.
Những người đó sẽ đi một bước quỳ lạy dập đầu một bước, quá trình vô cùng vất vả nên mọi người đều tôn trọng nhường chỗ.
Thắp hương xong Từ Phụng Niên ngó nghiêng một hồi, phát hiện chỗ quầy thỉnh bùa đang đông nghịt người xếp hàng: “Thê chủ, chúng ta qua bên kia xin một chiếc bùa bình an đi.”
Dòng người đông đúc, khó tránh khỏi xô đẩy nhẹ, nam nhân thân thể cao gầy che chắn cho nàng, miệng liên tục nói “nhường đường, xin nhường đường, thê chủ ta đang có thai”.
Mọi người phối hợp né tránh, dù sao bà bầu cũng to nhất.
Nhìn nam nhân trước mắt, tuy không cao lớn như tướng quân lang, vẫn cố gắng chu toàn bảo vệ mình, lòng nàng cảm thấy ấm áp.
Mới hôm nào hắn còn co ro sợ hãi, nay đã có thể đứng thẳng đối diện mọi người.
Đáng lẽ Ngô Kiêu sẽ đi cùng họ, bởi để một mình Từ Phụng Niên chăm lo cho nàng đang vác bụng 8 tháng khá nguy hiểm. Nhưng giữa chừng nhà cũ xảy ra chuyện, nên chỉ còn hai người. Ngô Kiêu hứa sẽ giải quyết sớm rồi đánh xe đến đón.
Kiên nhẫn xếp hàng một khắc, cuối cùng cũng nhận được bùa bình an. Tống Kiều Thư xin đủ cho cả nhà xong, mới hài lòng kiếm chỗ ăn trưa.
“Thê chủ, bánh bao chay.” Từ Phụng Niên bẻ một miếng bánh bao do Thanh Nhạn dậy sớm chuẩn bị, đưa tới miệng nàng.
Miếng bánh bao mềm ngại, thơm phức tan dần trong miệng. Nàng vui vẻ nuốt xuống, sau lại thở dài sờ bụng.
Bảo bối à, mau chui ra thôi. Mẹ phải giảm cân kẻo thành heo mất.
Ăn lưng lửng dạ nàng lắc đầu từ chối, uống nước cho đỡ khô cổ. “Chàng cất đi tí về ăn tiếp, ăn no quá xuống núi khó khăn.”
Từ Phụng Niên đồng ý, nhét nốt nửa cái bánh vào miệng, nhai ba cái rồi phủi tay đứng dậy. “Nàng ngồi yên đây, ta đi rửa tay chút.”
Người không phải động tay nên không phải rửa tay - Tống Kiều Thư - gật đầu.
Đang lúc nàng ngồi nghịch sợi dây trên tấm bùa, một đôi chân dừng bước ngay trước mặt nàng. Tống Kiều Thư ngẩng đầu, thấy một ông lão tóc bạc, tủm tỉm cười hỏi: “Nương tử, bụng lớn thế này, đoán chừng sắp sinh?”
Nàng nghiêng đầu lắc lắc chiếc bùa: “Tháng sau sinh rồi, nay ta đến cầu cho mẹ con bình an nè.”
Ông lão vẫn giữ nụ cười trên môi, lời nói trái ngược với vẻ hoà ái dễ gần.
“Ta thấy ấn đường ngươi hơi đen, sợ rằng sắp gặp hoạ, mau xuống núi đi.”
Động tác tinh nghịch của Tống Kiều Thư hơi khựng lại, nàng đảo mắt khó chịu.
Đầu năm nay kẻ lừa đảo đi đầy đường thế này à?
Dường như biết nàng không tin, ông lão nhìn lên trời, thở dài lẩm bẩm: “Vận mệnh mỗi người không nên tiết lộ, nhưng nhờ có ngươi mà đứa cháu gái nhà ta có thể trả thù cho tiểu phu nó. Thôi thì cái mạng già này không còn được bao nhiêu lâu nữa, ông trời muốn đoạt thì đoạt đi.”
Tống Kiều Thư:???
Người này bị sao thế?
Đang lúc nàng định đứng dậy chuồn khỏi đây thì ông lão cúi xuống, vỗ vai nàng.
“Tiểu nương tử à.” Giọng ông nghiêm túc không thể phớt lờ. “Ngươi đang có hoạ sát thân, gần lắm rồi đó. Mau về nhà đi.”
Giọng nói như chuông đồng, cái vỗ vai đầy trọng lượng khiến đầu nàng như được đả thông suốt. Mặc dù nàng không biết đả thông cái gì, chỉ biết mình phải rời đi ngay.
Khi Từ Phụng Niên rửa tay xong quay trở về, chỉ thấy thê chủ đang một mình đỡ bụng đứng dậy. Nghĩ nàng muốn đi tiểu, nữ nhân mang thai đi tiểu rất thường xuyên, hắn đã quen rồi. Vội chạy tới đỡ nàng, nào ngờ nàng không nói không rằng, đi một mạch xuống núi.
Mãi tới khi hai người tới chân núi, Tống Kiều Thư mới cảm thấy bình tĩnh lại, nàng thở hổn hển kể cho nam nhân vẫn đang ngơ ngác nghe về ông lão kì lạ kia.
“Có thể ông ấy là tiên nhân?” Hắn suy đoán.
“Thần tiên sao chết được, đồ ngốc.” Nàng nhấn trán hắn, cười mắng. “Nhớ mấy lời lầm bầm của ông ta thì, hừm, có lẽ trưởng bối nào đó có cháu rể bị Liên Cửu Cửu hại, ông ấy muốn cảm ơn ta.”
Từ Phụng Niên ngó trái ngó phải, ôm tâm lý may mắn để xem “tiên nhân”, tiếc rằng xung quanh có nhiều người như thế, nhưng không có ai giống như Tống Kiều Thư kể.
“Chuyện này nghe hơi kì dị. Nàng thật sự tin lời ông lão đó sao?”
Tiết lộ thiên cơ? Hoạ sát thân? Trời phạt?
Khó tin quá.
Tống Kiều Thư cười khổ. Nếu nàng không chết đi sống lại, xuyện tới thế giới này, nàng sẽ không tin.
Nhưng nàng đã trải qua những chuyện kì quái nhất, nên thà tin là có vẫn hơn tin là không. Dù sao nàng còn có đứa trẻ, không thể mạo hiểm.
Nên về thôi.
Nói thì nói vậy, Ngô Kiêu hẹn chiều đến đón bọn họ, giờ mới trưa, hai người không có xe để về.
Đứng ngơ ngác một hồi, bỗng một người đánh xe thò từ sau xe ngựa, hỏi: “Hai người chờ ai mà đứng ngoài giữa trời nắng thế kia?”
Đối phương mặc áo vải thô, dùng khăn lau phe phẩy cho mát, hiển nhiên là người đánh xe đang chờ chủ nhân lễ Phật.
Từ Phụng Niên nở nụ cười tiêu chuẩn như lúc đứng quầy Bán Chi Liên: “Vị đại ca này, có thể cho chúng ta ngồi nhờ gần xe ngựa không? Thê chủ ta đang mang thai, mà xe ngựa thì chưa quay lại, nên cần một chỗ nghỉ tốt.”
Xe ngựa đỗ dưới tán cây lớn, được bóng râm bao phủ, hiển nhiên ngồi nghỉ sẽ rất mát. Chỉ là xe ngựa trông khá đắt tiền, người bình thường đều lựa chọn né tránh, không ngồi gần nó.
Nhưng quanh đông đúc người qua lại, chỉ còn cây này là thông thoáng mát mẻ, nên hắn mới đánh tiếng xin ngồi ngờ.
Bọn họ ăn mặc nhã nhặn, mặt mũi sáng sủa, không giống phường trộm cắp, người ta sẽ không từ chối đâu, đúng không?
Quả nhiên người đánh xe đồng ý, hai người chọn một chỗ ngồi nghỉ, bình tĩnh chờ Ngô Kiêu.
Bình tĩnh chưa nổi chén trà, nàng buồn tiểu. Hai người lại lúi húi đỡ nhau đi kiếm chỗ giải quyết.
“Aaa phiền phức quá.” Nàng càu nhàu. Sớm biết thế này thà ở nhà để tiểu phu đi dâng hương cho xong.
Tiếp tục chờ đợi.
Tiếp tục đi tiểu.
Đến lần thứ ba, khi nàng đã lờ đờ mệt vì chưa được ngủ trưa. Người đánh xe đã đưa cho nàng một cốc trà giải nhiệt, hào hứng kể rằng mình đã mua ở Bán Chi Liên, hiệu thuốc nổi tiếng trong trấn Bách Hoà.
Vốn muốn từ chối vì uống vào lại đi tiểu, nhưng dưới sự nhiệt tình của người đánh xe, lại nghe ca ngợi tiệm thuốc mình mở, nàng sĩ diện làm một hớp thật to.
“…” Ực, mùi hương thanh mát trôi qua cổ họng mà sao hậu vị kì kì thế nhỉ?
Nàng đưa cho Từ Phụng Niên, ra hiệu hắn uống.
Từ Phụng Niên: “…” Hắn có thể từ chối được không?
Bấm bụng nuốt một ngụm, vẻ mặt hắn trở lên giống nàng.
“Trà này…” Hắn ngập ngừng.
“Trà nhà ta bị hỏng ư? Hay vị huynh đệ kia bỏ thêm thứ gì?” Nàng nhỏ giọng hỏi.
Làm sao hắn biết. Nhấp thêm ngụm nữa, xác định vị trà có vấn đề, nàng đẩy hắn hắn đẩy nàng, hai người dây dưa một hồi vẫn là Tống Kiều Thư ưỡn cái bụng bầu ra, hắn đành qua hỏi người đánh xe.
“Cảm ơn trà của huynh.” Hắn đưa trả ấm chén. “Ta thấy hương vị mới lạ, không biết trà này huynh làm như nào?”
Nhận lấy ấm trà, xác định bên trong vơi khoảng một nửa, người đánh xe cười cười: “Thì ngâm trà như bình thường thôi, trước khi đưa cho các ngươi ta bỏ thêm một gói mê dược vào.”
Tức khắc Từ Phụng Niên thấy trời đất chao đảo, hai chân mềm nhũn. Hắn cố gắng lùi bước, bị vấp vào cục đá ngã dúi dụi, hình ảnh cuối cùng lọt vào trong mắt là Tống Kiều Thư đã ngắm mắt nghiêng đầu dựa vào cây ngủ mất tiêu.
Trưởng bối dạy hài tử cấm có sai, không nên nhận đồ từ người lạ.
Thật sự có hoạ sát thân.
***
Tác giả có lời muốn nói: Noel muộn, tạm thế đã, mai mình sẽ kiểm tra lại sau, ngủ.-.