Trương Tiểu Hạ không biết mình có mang thai thật hay không, bởi cô cũng chẳng biết giữa người và thú có thể mang thai được không, nhưng các dấu hiệu thời đầu cũng đã đủ chứng minh điều đó, đương nhiên với sự hiểu biết y thuật Trương Tiểu Hạ cũng ngầm khẳng định mình đã mang thai, nhưng cô không chắc chắn.
Tang Văn và Thiên Hoàng luôn chăm sóc cô thời đầu, bọn họ không biết đứa con trong bụng cô là con của ai, nhưng vẫn tận tình chăm sóc, bởi họ biết chỉ cần là con của cô mang thì họ sẽ là cha của đứa bé. Họ cũng muốn có con của riêng mình và cô, nhưng sớm muộn gì họ cũng có kết tinh.
Chỉ tròn vài ngày khi cô có dấu hiệu, cuối cùng chiếc hoa tượng trưng cho mang thai đã hiện ra trên tay của cô, và chiếc lá sẽ hiện lên tay của cha đứa bé, nhưng đó vẫn là một bí ẩn.
Trương Tiểu Hạ sau khi nghe Vân Anh nói về dấu hiệu mang thai, cô nhìn trên tay mình hiện ra một bông hoa cô nghi hoặc không biết giữa hai giống đực ai sẽ là cha của đứa bé.
“ Bọn họ chắc cũng để ý đến lá trên tay rồi, khi đó cô sẽ biết được ai là cha đứa bé thôi!" Vân Anh nói
“ Mà nói chuyện nãy giờ sao không thấy con của cô đâu?"
“ Bọn chúng theo cha nó đi ra ngoài chơi rồi, với lại chăm bọn trẻ mệt lắm, mãi tôi mới có thời gian rảnh đấy, cô không biết đâu lúc nào sinh con cô sẽ hiểu cảm giác đó mà!"
Bên phía Tang Văn và Thiên Hoàng, đang dọn dẹp, và nấu ăn. Bởi cô đang bị nghén nên không thể ăn những đồ tanh, nhưng cũng may chỉ cần chế biến đầy đủ thì cô có thể ăn thịt. Họ không ngừng đi tìm kiếm những thảo dược tốt cho giống cái, còn học hỏi ở những giống đực khác về việc chắc sóc giống cái và con của họ sau này. Hai người mãi mê làm việc nên cũng chẳng để ý chiếc lá mà họ mong chờ ngày ngày đã xuất hiện.
“ Thiên Hoàng, nếu đứa bé mà Tiểu Hạ đang mang là con của ta ngươi có buồn không?" Tang Văn buộc miệng hỏi
Đứng trước câu hỏi của Tang Văn, y không ngần ngại mà trả lời là không.
“ Tại sao ta phải buồn, nếu đã yêu Tiểu Hạ thì con của ai không quan trọng chir cần đó là con của nàng ấy thì ta đều sẽ yêu thương vô điều kiện!"
“ Nhưng ta lại không mong nó là con của ta, ta sợ nó bị mọi người gọi là lưu lạc thú, ta mong nó là con của ngươi và nàng!" Thật lòng Tang Văn rất muốn đứa trẻ là con của mình, như vậy y đã có kết tinh của mình và Tiểu Hạ, nhưng lại sợ đứa trẻ chịu nhiều tổn thương như mình hồi nhỏ.
“ Sao ngươi lại phải sợ hãi điều đó, bởi nó đâu phải chuyện quan trọng, chỉ cần ngươi yêu thương quan tâm nó là được! "
Được sự động viên của Thiên Hoàng, Tang Văn cũng mong chờ đứa trẻ là con của mình.
Khi hai người đang loay hoay trong hang thì Trương Tiểu Hạ cũng đã đi chơi về, thấy cô về hai người vội chạy đến.
“ Sao nàng không ở lại chơi một láy, tí nữa ta sẽ đi đón nàng về như thế sẽ đỡ vất khi nàng phải đi bộ về!"
“ Tang Văn à, ta có thể tự đi được, huynh không cần phải lo lắng thế đâu! "
Lúc Trương Tiểu Hạ ngồi xuống Tang Văn giúp cô xoa bớt chân, còn Thiên Hoàng đấm vai cho cô, bởi họ nghe nói giống cái mang thai sẽ cần lưu thông máu, dễ mệt mỏi nên họ làm theo.
Khi đang xoa đến tay Tang Văn mới giật mình khi thấy bông hoa đã xuất hiện trên tay cô.
“ Nó đã xuất hiện rồi sao?"
“ Ta tưởng hai huynh đã biết rồi!"
Giờ hai người mới vội kiểm tra tay của mình, nhưng thứ mà làm cho cả ba đều ngạc nhiên đó là hai chiếc lá đều xuất hiện trên tay của Tang Văn và Thiên Hoàng.
“ Sao cả hai huynh đều có vậy?"
“ Bọn ta không biết!"
Trong khi cả ba đang lo lắng thì Hàn Ngọc bước vào bình thản mà giải thích cho gia đình trẻ này.
“ Có gì đâu mà ngạc nhiên, thì trong bụng của Trương Tiểu Hạ đang mang trong mình hai đứa con của hai ngươi thôi, có thể cũng ngạc nhiên cho được!"
“ Nhưng ta chưa từng nghe có trường hợp này!"
“ Tất nhiên là có rồi, nhưng nó sảy ra rất ít, chắc là do khi giao phối, người kia vừa giao xong thì người khác giao tiếp nên đậu cả hai thôi!" Hàn Ngọc nói như đã biết trước được chuyện cô mang thai như thế nào vậy
“ Nhưng nó có tốt không?" Tang Văn hỏi
“ Chỉ cần các người chăm sóc kĩ là được! Nhưng có điều mang thai như vậy thì việc sinh cũng rất khó, và thời gian mang thai cũng rất lâu, mà các người đừng lo lắng quá, chứ đầy đủ bổ sung thêm dinh dưỡng thì sẽ ổn thôi!"
Tang Văn và Thiên Hoàng đều nghi hoặc nhưng họ rất vui vì họ đều có con cho riêng mình, nhưng cả ba lại không để ý đến nụ cười của Hàn Ngọc càng ngày càng hạnh phúc hơn họ, như đã đạt được ước nguyện gì đó.
Ta cầu mong mọi thứ sẽ ổn thoả, lần này ta sẽ kiến các ngươi hạnh phúc, để bù đắp những sai lầm trước kia của ta.