Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ

Chương 31: Sự quan tâm vốn không thuộc về mình.



"Đồ có mẹ sinh không có mẹ dạy!"


"Xú nha đầu mít ướt!"


"..."


Tiểu Diệp Miên cắn răng nhịn cho nước mắt không rơi xuống, từ dưới đất bò dậy. Xung quanh Tiểu Diệp Miên là năm sáu tiểu hài tử không ngừng lấy đá ném nàng, miệng phun ra lời chửi rủa.


"Này, bọn mày làm cái trò gì đó?"


Mấy tiểu hài tử đồng loạt nhìn về phía có tiếng nói cất lên. Cô bé y phục rách nát bẩn hề hề, tóc tai dơ bẩn che kín mặt từ bên bờ sông đi đến. Tay cô bé cầm một nhánh cây, nheo mắt nhìn đám hài tử.


"A Trần, mày... Mày tốt nhất đừng qua đây!"


Cô bé A Trần nghiêng đầu nhìn Tiểu Diệp Miên bị bắt nạt đang giương đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng. A Trần đâm nhánh cây xuống đất, vẽ ra vài đường bụi "Cô nhóc kia là cháu gái Diệp thẩm mới đến thôn sao?"


Một tiểu hài tử nhìn có vẻ hơi sợ cô bé A Trần nhưng vẫn mạng miệng quát "Mày cút! Không có chỗ của mày!"


A Trần chọc chọc nhánh cây "Tao lại cứ thích xen vào đấy! Mấy hôm nay còn chưa ăn bữa nào no, cứu cháu gái Diệp thẩm may ra còn có thể được cho ăn no. Bọn mày là cái thá gì?"


Bọn nhóc hơi sợ sệt nhưng cũng không chạy đi, bọn nó còn cho rằng bọn nó đông người có thể đánh lại một bé gái. Nhưng bọn nó đã lầm, A Trần từ nhỏ đã lưu lạc đầu đường xó chợ, có trận đánh nào nó thua đâu chứ.


Năm sáu tiểu hài tử ban đầu còn hùng hỗ dọa người lúc này đã bị A Trần đánh cho chạy mất. Tuy nhiên A Trần cũng bị thương, khuôn mặt non nớt in mấy dấu bầm tím.


Tiểu Diệp Miên còn hơi sợ hãi di chuyển từng bước nhỏ tới gần A Trần "Tỷ... Không sao chứ?"


A Trần liếc mắt nhìn Diệp Miên "Ta đói rồi, xem như báo ân đãi ta một bữa đi!"


Tiểu Diệp Miên không chút phòng bị nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy xinh đẹp của A Trần, hơi hoảng hốt trả lời "Được... Được ạ"


Đó là lần đầu tiên Diệp Miên gặp được A Trần. Diệp Miên từ nơi khác chuyển đến thôn trang dưới núi này. Mẹ Diệp Miên sau khi sinh nàng ra thì mất máu mà mất, cha nàng vừa mất không lâu, được em gái cha là dì Diệp trong thôn này mang về nuôi.


Thôn trang dưới núi này thật nghèo, còn nghèo hơn khu ngoại thành Tiểu Diệp Miên sống khi nhỏ. Lúc mới được đưa về nó vẫn không không thích ứng được, bọn trẻ trong thôn cũng không thích chơi với nó.


Có lẽ do đám trẻ con ghen ghét Tiểu Diệp Miên ăn ngon mặc đẹp hơn bọn nó nên hễ cứ gặp mặt Tiểu Diệp Miên là nghĩ ra trò bắt nạt.


Lúc Tiểu Diệp Miên theo A Trần trở lại trong thôn thì gặp phải một đám phụ nhân dẫn theo mấy đứa trẻ khi nảy om sòm chửi bới. Mấy phụ nhân kia nhìn thấy A Trần dắt Tiểu Diệp Miên trở lại liền hắng giọng nói lớn "Ôi cái thứ bị bỏ rơi dắt đứa mồ côi về kìa!"


Người dân xung quanh nghe giọng điệu của bà ta thì hơi nhíu mày, có người nhỏ giọng trách móc nhưng chẳng có ai ra nói lí lẽ. Bà ta là một phụ nhân nổi tiếng chanh chua trong thôn, mọi người đều sợ phiền phức day dưa vào bà ta.


A Trần im lặng nhìn bà ta chống nạnh móc mỉa.


"A Trần, là mày đánh con tao đúng không?"


A Trần không chút nóng vội đáp, giọng điệu non nớt lại có chút cứng rắn "Phải! Là tôi đánh con bà đấy, có chuyện gì sao?"


Phụ nhân tức giận đến phồng mũi, bà ta chỉ vào A Trần mắng "Cái đồ ăn mày này! Giỏi lắm! Còn dám đánh con trai tao!"


A Trần dửng dưng nhìn bà ta "Là con bà cùng mấy tiểu hài khác hợp lực bắt nạt Tiểu Diệp Miên mới đến. Bọn nó có thể ỷ đông hiếp yếu tại sao tôi lại không thể một mình đánh bọn nó?"


Người trong thôn vây lại hóng chuyện rối cuộc cũng biết rõ nội tình nhưng mà chẳng có một ai đứng ra bên vực hai đứa trẻ.


"Ai cần biết mày làm gì! Chính là mày đánh con tao..."


"Đánh cũng đánh rồi bà muốn làm gì?" A Trần không kiêng nhẫn cắt lời bà ta.


"Hừ, đúng là có mẹ sinh không có mẹ dạy! Toàn một lũ với nhau"


A Trần híp mắt nhìn bà ta, giọng điệu lạnh tanh "Tôi chính là có mẹ sinh không có mẹ dạy, khi còn trong tả lót đã bị ném tới thôn này. Chẳng phải biết rõ đấy sao?"


Ở trong đám đông cuối cùng cũng có người không nhịn được nữa chạy ra chắn trước mặt hai đứa trẻ "Bà Thẩm này, hai chúng nó vẫn còn là trẻ con bà đừng có buông lời cay độc như thế chứ!"


Trong đám đông lục đục có mấy người mở lời khuyên nhủ.


Phụ nhân chanh chua hừ một tiếng hất cằm "Vậy con tôi thì phải làm sao? Nó đánh người còn muốn tôi bỏ qua sao?!"


A Trần kéo tay tiểu Diệp Miên rời đi "Bà muốn đòi công bằng gì đấy đến nhà dì Diệp mà đòi, dù sao con trai bà bắt nạt cháu gái nhà người ta trước!"


Phụ nhân nháy mắt đen mặt, nhà dì Diệp trong thôn cũng xem là khá giả, cùng lắm là có ăn có mặc có ruộng đất. Nếu như con trai bà ta thật sự bắt nạt cháu gái người ta thì bà sao có thể chạy đến ăn vạ được.


A Trần và Diệp Miên đã rời đi, phụ nhân có tức giận cũng nén trong lòng hậm hực kéo con trai về nhà. Đám đông không còn chuyện để hóng cũng tản ra.


Tiểu Diệp Miên nhìn cô bé bẩn hề hề dắt tay mình đi phía trước lí nhí nói "Đa tạ tỷ."


"Đãi ta một bữa là được rồi!"


.


Mộng Y cắn cắn cánh môi, cười lên có chút cứng nhắc. Người Diệp Miên muốn bảo vệ là A Trần, mà A Trần đã sớm không còn rồi. Nếu như Diệp Miên biết được sự thật không biết có còn tươi cười đối tốt với nàng như vậy hay không...


Diệp Miên cười tươi nắm chặt tay Mộng Y "A Trần, cậu không cần nghĩ ngợi nhiều. Nghỉ ngơi cho tốt!"


Mộng Y cười có chút miễn cưỡng gật đầu.


Đợi Diệp Miên rời đi rồi Mộng Y vẫn ngồi ngẩn người bất định nhìn về một hướng. Nghịch Lan đi đến khẽ gọi nàng "Mộng Y, có chuyện gì sao?"


"Sư tỷ, nếu như người tỷ quan tâm nhất... Đột nhiên tỷ biết người tỷ quan tâm nhất đã sớm không còn tỷ sẽ cảm thấy như thế nào?"


Nghịch Lan im lặng một lát, không đáp mà hỏi lại "Muội đột nhiên hỏi vấn đề này làm gì? Có chuyện gì sao?"


Mộng Y hoảng hốt lắc đầu "Không... Không có gì!" nàng chỉ là có chút sợ hãi, sợ hãi Diệp Miên khi biết được sự thật sẽ căm hận nàng. Dù sao sự quan tâm của Diệp Miên đối với nàng là được hưởng ké từ A Trần.


Nghịch Lan im lặng một lát đột nhiên lên tiếng "Chỉ sợ là sẽ không chấp nhận nỗi, thậm chí... Muốn hủy diệt tất cả mọi thứ."


Mộng Y ngẩn ra hồi lâu mới phát giác ra Nghịch Lan trả lời vấn đề của nàng.


Nếu người bản thân quan tâm nhất trần đời này biến mất đi hẳn là sẽ rất khổ sở.


Mộng Y từng đọc qua một bộ tiểu thuyết đam mỹ, lúc nam chủ công thành thần cũng là lúc nam chủ thụ biến mất khỏi thế giới đó. Nam chủ công chỉ vì một chút hy vọng sẽ tìm được người mình yêu mà hủy diệt cả một thế giới... Người khiến ta yêu thích thế giới này đã rời khỏi thì thế giới này còn có ý nghĩa gì chứ.


Mộng Y thoáng giật mình, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi. Nàng là từ hiện đại xuyên sách đến, liệu rằng kết cục sau này sẽ ra sao đây? Nàng sợ bản thân sẽ giống cuốn tiểu thuyết kia, càng sợ sau này kết giao với bạn lữ phải chịu cảnh chia xa, tách biệt thế giới.


Mộng Y nhìn Nghịch Lan, Nghịch Lan như cảm nhận được ánh mắt nàng mà quay lại "Làm sao vậy?"


"Sư tỷ, nếu... Một ngày nào đó ta biến mất... Tỷ có nhớ ta không?"


Nghịch Lan dừng lại động tác, mày hơi nhíu lại "Mộng Y, muội có chuyện gì sao?"


Mộng Y lắc đầu, thần sắc mệt mỏi "Là muội suy nghĩ nhiều rồi, không sao đâu."


Nghịch Lan lại gần xoa đầu nàng "Muội mệt thì hãy nghĩ ngơi đi." nàng ấy hơi dừng một chút, nhẹ giọng bồi thêm câu "Có ta đây rồi."


Sẽ vẫn luôn ở đây!