Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ

Chương 81: Gặp lại mọi người.



Cách mặt đất đến hơn ngàn mét? Vậy làm sao mà xuống đây???


Mộng Y nhìn Diệp Miên "Giờ phải làm sao?"


Diệp Miên suy nghĩ chút rồi nói "Ngự kiếm thử xem?"


Mộng Y giật mình "Tử Vi vực có lực hút rất lớn, ngự kiếm rất nguy hiểm."


Diệp Miên lúc này đã triệu hồi kiếm bản mệnh ra "Liều một phen thôi, chúng ta đã cách đáy vực khá gần rồi chắc lực cản sẽ không quá lớn đâu."


Mộng Y do dự chút rồi gật đầu, dù sao cũng không thể ở đó mãi được.


Diệp Miên niệm chú, đợi kiếm vững vàng trong gió mới đưa tay kéo Mộng Y lên "Giữ chặt đấy!"


Mộng Y gật đầu, chưa kịp để nàng chuẩn bị tinh thần kiếm đã lao vào trong gió đang không ngừng rơi xuống với tốc độ chóng mặt.


Mộng Y liều mạng bám vào thanh kiếm và nắm chặt Diệp Miên, kiềm không được hét lớn "A Miên, cậu ngự kiếm quá tốc độ sẽ bị cục giao thông tu chân giới tước giấy phép ngự kiếm phi hành đấy!!!"


Diệp Miên cười khổ "Cậu nói cái gì đấy?! Tớ không khống chế được tốc độ rơi!"


"Vậy phải làm sao???"


"Chuẩn bị tinh thần tiếp đất đi!!!"


Mộng Y kiềm không được nhắm mắt hét lớn "Ôi má ơi!"


Diệp Miên không thể khống chế được hướng đi của kiếm đành mặt kệ hai người một kiếm rơi tự do. Không quá lâu nàng ấy đã nhìn thấy mặt đất, bên dưới đáy vực là một cánh rừng!


"A Trần! Chuẩn bị tiếp đất!"


Mộng Y khó khăn mở mắt nhìn, rơi xuống kiểu này không chết cũng bị tàn phế!


May mắn linh thảo đi theo Mộng Y không phải hoa cỏ mẫu mã đẹp chỉ để trưng bày, lúc sắp tiếp đất Thanh Tâm quả dốc hết toàn lực bảo vệ hai người. Cây nấm nhỏ dùng xúc tua bắt lấy hai người đang không ngừng rơi xuống, xúc tua khác quấn lấy một cái cây lớn thành công kéo hai người thoát khỏi cảnh thân mật với mặt đất.


Cây nấm nhỏ quấn lấy Mộng Y, Mộng Y giữ chặt Diệp Miên tạo thành tình cảnh treo lủng lẳng giữa không trung đầy quỷ dị. Mộng Y và Diệp Miên chỉ còn cách đất tầm hai, ba mét.


Cây nấm nhỏ không báo trước đột nhiên tuột khỏi thân cây, hai người hai linh thảo ngã ầm xuống đất.


Chưa kịp để Mộng Y lên tiếng hai cái linh thảo thành tinh đã cãi vã.


Thanh Tâm quả tức giận rung lá non trên đầu "Ngươi đột nhiên buông ra làm cái gì?"


Cây nấm nhỏ đáng thương nói "Ta không đủ sức, huhu, xúc tua cũng bị kéo dài ra rồi! Không thể thu lại ah!"


"Ngươi..."


"Được rồi! Được rồi!" Mộng Y phủi y phục dính đầy bụi đất "Cây nấm nhỏ cũng vất vả rồi, Thanh Tâm ngươi đừng mắng nó nữa!"


Thanh Tâm quả không hài lòng hừ hừ mấy tiếng bay về làm ổ trên đầu Mộng Y. Cây nấm nhỏ đáng thương hề hề kéo lê mấy cái xúc tua chạy tới chỗ Mộng Y "Chủ nhân... Ôm ôm."


Mộng Y ôm nó lên để nó ngồi trên vai.


"A Miên, cậu không sao chứ?"


Diệp Miên phủi bụi đất trên mình rồi nhặt kiếm lên "Không sao."


Hai người quan sát xung quanh. Diệp Miên nhanh chóng xác nhận vị trí chỉ về phía ngọn núi phía xa "Kia là ngọn núi mà Nhiên Quy nói lúc đầu, vượt qua nó sẽ ra khỏi núi Tử Vi, đến lãnh thổ Phủ Dung quốc."


Mộng Y thở phào một hơi, nàng vốn không phân rõ đông tây nam bắc làm sao, may mà có Diệp Miên không bị mù đường!


"Vậy chúng ta đi thôi!"


Mộng Y cùng Diệp Miên đi về hướng ngọn núi kia. Nàng hỏi "Chúng ta rơi xuống vực đã bao lâu rồi nhỉ?"


Diệp Miên nhìn mặt trời đã muốn ngã về phía Tây "Có lẽ đã gần hai ngày rồi."


Mộng Y gật đầu, xem ra thời gian nàng hôn mê khá lâu, không biết Nghịch Lan như thế nào rồi nữa!


"Vượt qua ngọn núi kia phải mất bao lâu?"


Diệp Miên ngẫm nghĩ "Có lẽ mất hai ngày nếu đi bộ, ngự kiếm thì khoảng nửa ngày... Nhưng mà chúng ta đang ở đáy vực Tử Vi, không thể ngự kiếm bay lên."


Vậy chỉ có thể cuốc bộ thôi, Mộng Y thở dài "Được rồi, chúng ta đi mau thôi."


.


Trời đã tối hẳn rồi mà Mộng Y và Diệp Miên vẫn chưa ra khỏi cánh rừng mênh mông dưới đáy vực.


Hai người quyết định dừng lại nghỉ chân, Mộng Y nhóm lửa xua hàn khí còn Diệp Miên đi tìm quả dại cho cả hai lót bụng. Vận may của hai người vẫn còn rất tốt, quả dại không tìm được nhưng ngược lại bắt được gà rừng.


Diệp Miên làm sạch gà rồi đưa cho Mộng Y xiên lên nướng. Ban đầu không ai cảm thấy đói nhưng gà vừa được nướng lên bụng ai cũng kêu gào. Hai người bọn họ đã hai ngày không ăn uống gì, dù tu tiên không cần ăn uống nhưng tu vi hai người quá thấp vẫn chưa ích cốc.


Giải quyết xong con gà rừng trời cũng đã tối đen, ăn uống xong xuôi cả cơ thể lại  lười biếng bãi công muốn nghỉ ngơi.


"A Miên, cậu nghỉ ngơi trước đi, để tớ gác đêm."


Diệp Miên nhíu mày không đồng ý "Cậu nghỉ ngơi trước, đêm nay để tớ canh gác."


"A Miên cậu ngủ trước đi, ta gác đêm đến canh ba cậu lại thay tớ được không?"


Diệp Miên hơi do dự. Mộng Y dùng vẻ mặt không cho phép từ chối nói "Hôm qua cậu đã tiêu hao linh lực vì tớ rồi, hôm nay để tớ gác đêm!"


Diệp Miên thỏa hiệp "Vậy tớ nghỉ ngơi một lát, đến canh ba phải gọi tớ dậy thay cậu đấy!"


Mộng Y gật đầu cam đoan "Nhất định!"


Mấy ngày nay mệt mỏi quá độ, Diệp Miên vừa nằm xuống hô hấp đã bình ổn tiến vào giấc mộng. Mộng Y ngồi cạnh Diệp Miên chống mắt lên nhìn đống lửa không cho phép mình ngủ.


Mộng Y nhàm chán ngáp lên ngáp xuống hết trêu ghẹo cây nấm nhỏ rồi lại trêu chọc Thanh Tâm quả. Không biết qua bao lâu đột nhiên nàng nghe thấy tiếng bước chân. Cả khu rừng yên ắng, tiếng bước chân dù nhỏ cũng vang lên khá rõ ràng.


Chuông báo động nguy hiểm trong đầu Mộng Y vang lên, nàng không chút nghĩ ngợi dập tắt đống lửa đồng thời gọi Diệp Miên dậy.


Diệp Miên có chút mơ hồ bị Mộng Y kéo nấp sau bụi cỏ gần đỏ "Sao vậy?"


Mộng Y ra hiệu Diệp Miên im lặng, nói nhỏ "Ta nghe thấy có người đến."


Diệp Miên bất giác nâng cao cảnh giác, tinh thần thanh tỉnh nhanh chóng, nàng ấy còn triệu hồi ra kiếm bản mệnh.


Cả hai không ai nói gì thêm nữa im lặng quan sát xung quanh.


Cả khu rừng yên tĩnh đến lạ lùng, thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng gần xa nghe có chút kinh dị.


Qua không bao lâu bên kia xuất hiện mấy cái bóng đen, khoảng cách quá xa lại tối mịch nên Mộng Y và Diệp Miên chẳng thấy rõ kẻ đến là ai.


Ba người kia đứng trước đống lửa bị Mộng Y dập tắt trao đổi gì đó rất nhỏ hai người không nghe được.


Đột nhiên Mộng Y cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, chưa kịp để nàng quay đầu thanh kiếm lạnh băng đã kề lên cổ nàng "Là kẻ nào?"


Lúc hàn quang của thanh kiếm lóe lên Diệp Miên đã phản ứng vung kiếm về phía người đến nhưng chỉ một chiêu đã bị đối phương hóa giải. Khi nghe thấy giọng nói của đối phương hai người đều ngây ngẩn.


"Minh Quang sư huynh!" Mộng Y sợ Minh Quang run tay lưỡi kiếm cắt phải động mạch chủ của mình vội la lên.


Ba bóng đen bên kia cũng chạy về phía này.


Minh Quang dùng linh lực thắp lên ngọn lửa soi sáng xung quanh. Thấy rõ hai người Diệp Miên và Mộng Y liền thu kiếm lại.


Mộng Y che lại cổ bị kiếm của Minh Quang cắt ra một đường máu, cảm giác lạnh lẽo vẫn ở còn đọng lại. Khi nảy quả thật dọa nàng sợ hết hồn.


Mộng Y đột nhiên rơi vào vòng tay của một người, Mộng Y biết rõ người ôm mình là ai liền vòng tay ôm lấy Nghịch Lan. Nghịch Lan ôm nàng rất chặt, nàng ấy không nói một lời chỉ cứ thế ôm lấy nàng. Nàng cảm giác được cánh tay Nghịch Lan có chút run rẩy.


Mộng Y vuốt sống lưng Nghịch Lan trấn an "Sư tỷ, không sao rồi! Ta ở đây rồi!"