Xuyên Vào BL Anime Rồi!

Chương 44



“Nào An An, cô đã nhớ kĩ những gì Aster dặn cô khi bước vào Thiên Đàng rồi chứ? Lặp lại cho tôi nghe nào!” – Yuri một tay chống hông, một tay phủi bụi rồi chỉnh trang lại áo cho An An.

“Được rồi, tôi nhớ hết mà! Cô đó, chỉ mới hơn hai tuần thôi mà cô đã tự nâng cấp lên thành mẹ tôi rồi sao?” – An An cười. Hôm nay là ngày mà cổng Tam Giới mở, cái ngày mà cô, Yuri và Aster trông ngày ngóng đêm cuối cùng cũng đã tới.

“Hừm, nếu mà cô kết hôn với Ivan thì tôi đúng thật là sẽ thành mẹ của cô đấy! Con dâu tương lai à…” – Yuri cười khi thành công khiến cho An An nhăn mặt, sau đó cả hai im lặng nhìn nhau.

“Khoảng thời gian ở đây của tôi có thể nói là rất vui vẻ, tất cả đều là nhờ cô đò. Cảm ơn cô rất nhiều Yuri và… ôi, không thể tin là tôi sẽ nói như vầy nhưng có lẽ tôi sẽ rất nhớ cô đấy!” – An An ôm tạm biệt Yuri, thời gian hai tuần không ít cũng không nhiều nhưng đủ để cô và Yuri trở thành bạn tốt của nhau.

“Tôi cũng vậy, chưa chi đã thấy nhớ cô rồi nè. Nhưng mà tôi hi vọng là sẽ nhìn thấy cô sau khoảng… sáu, bảy chục năm nữa nhé! Chúc cô và Ivan tu thành chính quả sớm sớm để tôi có thể chính thức bước chân vào Thiên Đàng nha. Nào, thời gian không có nhiều, cô mau xuất phát đi là vừa.” – Yuri là người kết thúc cái ôm, hối thúc An An đi nhanh.

“Tạm biệt cô, Yuri!”

“Tạm biệt, An An!”

“Uaa, huhuhuhu, cảm động quá! Lâu rồi tôi mới được coi phim sống đó!” – Aster nước mắt nước mũi tùm lum lên tiếng. Aster ngay từ đầu đã đứng ở bên cạnh nhưng hai cô nàng Yuri và An An cứ như lạc vào thế giới riêng vậy không để ý tới cô, cô giống như người ngoài đứng xem kịch vậy.

“Aster mau làm phần nhiệm vụ của cô đi! Chúng ta sắp trễ rồi đó!” – Yuri xua xua tay hối thúc Aster.

“Rồi, rồi, đi liền. An An nè, cô búi tóc lên rồi trùm thêm mảnh vải này nữa, để người khác không để ý việc cô không có vòng halo trên đầu nha!” – Aster đưa đồ hóa trang đã chuẩn bị sẵn từ trước ra cho An An.

“Mà nè… chúng ta còn quên gì không? Tôi thấy có gì đó thiếu thiếu…” – An An hóa trang xong xuôi, ngẩn người nhìn Yuri và Aster hỏi.

“Đi có cái người lên đây không thôi thì làm gì có đồ để mà quên chứ. Nhanh, cổng Tam Giới sắp mở rồi!” – Aster cằn nhằn rồi kéo An An bay đi, Yuri đứng ở cửa vẫy tay chào tạm biệt.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

Aster nắm tay Yuri bay đến cổng nhỏ của Thiên Đàng, nơi mà Emily và Tio canh giữ.

“Đây là số thứ tự của cô, khi đến lượt cô thì đưa thẻ này cho hai người đó, họ sẽ cho cô vào. Vào trong Thiên Đàng rồi thì quẹo phải, cứ đi từ từ tôi sẽ gặp lại cô trên đường đi. Nhớ cuối thấp đầu và đừng mở miệng nói chữ nào hết nhé, Thiên Thần cấp cao có thể ngửi thấy hơi thở của người còn sống từ cô đó!” – Aster dặn dò xong thì bay đi mất.

An An cầm cái thẻ số thứ tự thầm nghĩ, cái thẻ này là do Aster theo ý của Yuri lấy được từ tay của Đại Thiên Thần Haniel đó. Chỉ với một mảnh vài trắng thôi mà đổi được cho cô vé thông hành vào Thiên Đàng và con đường trở về trần gian một cách suôn sẻ, thật khó tin. Cái người tên Alex đó có sức ảnh hưởng ghê thiệt chứ, còn cái cô Haniel đó thì đích thị là fan cuồng số 1 rồi. Nếu chuyện của Yuri và Alex công bố ra… ôi, chỉ nghĩ thử thôi mà đã ớn hết cả da gà, nói chung viễn cảnh không đẹp chút nào.

“Cô kia, tới lượt cô rồi đó, lên mau, còn rất nhiều người đang chờ phía sau kìa!” – Tio bực bội la lớn, kêu nãy giờ mấy lần rồi mà linh hồn nữ đó cứ đứng trơ ra đấy, đang bận muốn chết mà còn gặp mấy linh hồn kiểu này nữa thật là… Nhất định phải gửi đơn đòi thêm phúc lợi mới được.

An An giật mình, vội vàng bước lên trình cái thẻ số thứ tự cho Tio, Tio nhìn thấy thẻ thì im lặng nhích qua nhường đường cho An An bước qua cổng. An An gật đầu cảm ơn rồi nhanh chân đi qua, sau đó cô đi theo hướng mà Aster đã hướng dẫn, đi được hơn chục bước thì đã thấy Aster đứng ở đằng xa vẫy tay với cô.

“Bây giờ tôi dẫn cô tới chỗ cổng Tam Giới, nhớ kĩ là phải đợi cho tới khi ánh sáng trong cổng chuyển sang màu vàng thì mới được bước vô nha! Đừng bước nhầm vô khi cổng đang màu đen hoặc trắng nha, đó là xuống Địa Ngục hoặc đi đầu thai lại đó!” – Aster dẫn An An đi tới chỗ cổng Tam Giới.

Đó là một cái cổng rất lớn, chắc cũng phải lớn gấp đôi cổng Đầm Sen, nhưng được chia ra thành 7 ô. Ánh sáng ở mỗi ô trong cổng liên tục thay đổi, trắng rồi đen, đen rồi trắng liên hồi, và những hàng rất dài những linh hồn đang chờ tới lượt của mình. Aster dẫn An An đến đứng ở hàng thứ 3 từ trái sang, rồi nói nhỏ vào tai của An An.

“Tôi chỉ dẫn cô đến đây thôi, chuyện còn lại cứ như những gì tôi dặn mà làm. Không mở miệng, cúi thấp đầu, đợi ánh sáng chuyển sang vàng mới bước vào cổng, qua cổng rồi cứ đi theo sợi dây đỏ để về lại với thân xác cô là được… Cô với Yuri đúng là rắc rối lớn nhất đời tôi mà, nhưng… tôi sẽ nhớ cô lắm đó. Nếu được tôi hi vọng sau này có thể trở thành Thiên Thần đỡ đầu của cô.”

An An nghe Yuri nói xong thì đưa tay vỗ nhẹ lên vai Aster, cô không thể mở miệng nói nhưng cô có thể dùng hành động của mình để diễn tả. Cô đưa ngón cái lên biểu thị đồng ý, còn nhăn răng ra cười hết cỡ luôn. Aster nhìn thấy hành động này của An An cũng không kiềm chế được mà cười theo.

“Bye bye!”

An An nhìn Aster bay đi, bây giờ chỉ còn một mình cô thôi, nỗi sợ hãi mà cô kiềm nén sâu trong lòng bấy lâu nay đang dần một lớn hơn. Chết, xuất hồn, Thiên Thần, Thiên Giới, Nhân Gian, Địa Ngục,… cứ tưởng sau hơn hai tuần sẽ quen ngay thôi, nhưng coi bộ cô không làm được rồi. Không biết sau khi tỉnh lại có còn nhớ gì nữa không đây? A, cô biết mình đã quên cái gì rồi! Quên dặn Yuri làm kế hoạch dự phòng cho trường hợp cô tỉnh dậy mà không nhớ gì. Lỡ không nhớ gì, không tìm người để ‘sạc pin’ kịp thời thì lại bị xuất hồn lên đây nữa thì xong luôn. Nhưng mà bây giờ quay lại không được nữa rồi vì đã tới lượt của cô. An An nghe vị nữ Thiên Thần coi giữ ở hàng của cô lạnh lùng gọi cô lên.

“Nữ linh hồn kia, thẻ?” – An An nhanh chóng chìa thẻ số thứ tự của cô ra, nữ Thiên Thần đó cầm thẻ nhìn khoảng mấy giây. Chỉ mấy giây mà An An thấy nó dài vô tận luôn, vài giọt mồ hôi lạnh đã bắt đầu rơi trên trán của cô rồi.

“Bước qua đi!” – Nữ Thiên Thần lạnh lùng trả lại thẻ cho An An. Cầm lấy thẻ rồi nhìn thấy ánh sáng màu vàng nhạt, An An kiềm nén cảm giác muốn hét lên thật to rồi nhảy điệu múa chiến thắng vì… thành công rồi. Cô sắp được sống lại rồi. Yeah!

An An hồi hộp nhắm mắt bước nhanh vào cổng, đi được vài bước An An đứng lại hồi hộp từ từ mở mắt ra nhìn. An An nhìn thấy xung quanh cô chỉ toàn một màu xám, một khoảng không màu xám dường như là vô tận vì cô hoàn toàn không thể nhìn thấy đường chân trời đâu hết. An An nhìn xuống bàn tay thì thấy có một sợi chỉ được buộc ở ngón giữa, theo lời dặn của Aster, cô lần theo sợi chỉ mà đi. An An cứ đi, đi mãi, cô không biết bản thân đã đi được bao lâu, bao xa rồi nhưng may mắn là cô không cảm thấy có chút mệt mỏi nào. Đi thêm một chút nữa thì An An nhìn thấy đằng xa có một chấm nhỏ mờ mờ, phấn khích vì cuối cùng cũng nhìn thấy điểm đến mà Aster nói, An An bắt đầu tăng tốc lên.

“Phù! Cuối cùng cũng tới nơi rồi! Đi mà không biết điểm đến thế này thật là vất vả mà… Cũng may cuối cùng cũng tìm thấy. Mình có thể về lại nhà rồi!”

Cái chấm nhỏ mờ mờ mà An An thấy khi nãy chính là một cánh cửa 2 cánh bằng gỗ được chạm trổ rất tinh xảo, An An ngây người ngắm cánh cửa hết mấy giây. Họa tiết là sự trộn lẫn giữa Đông – Tây, có hình rồng, có hình Thiên Thần, hoa lá, cây cỏ giống như một bức tranh điêu khắc vậy. Sau khi thưởng thức xong vẻ đẹp của cánh cửa An An mới để ý thấy sợi chỉ của cô biến mất phía dưới đáy cửa, cô liền đi vòng vòng quanh cánh cửa, không lẽ cửa này hoạt động giống cánh cửa thần kỳ của Đôremon? Cánh cửa không có tay nắm nên An An đặt hai tay lên bề mặt cửa, cô hít một hơi thật sâu sau đó dùng hết sức đẩy cánh cửa mở ra. Điều cuối cùng An An nhìn thấy chính là ánh sáng, sáng đến chói mắt…

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Bíp – Bíp – Bíp – Bíp – Bíp ….

Ư, sáng rồi à? Tiếng chuông báo thức gì kêu nhỏ xíu với chậm rãi quá vậy? Phải đổi cái mới thôi! Hơ, sao người của cô không nhúc nhích được thế này, mắt cũng không mở lên nổi… Hình như có người đang nói chuyện…

“Hôm nay vẫn vậy à?” – Giọng nữ này nghe sao quen quá ta?

“Mọi tín hiệu đều như cũ, không có gì thay đổi cả.” – Cái giọng nam này nghe cũng rất quen nè.

“Hôm nay bác và bác trai đều có buổi họp quan trọng phải tham gia nên Anna lại phải nhờ cháu rồi!” – Anna? Là tên của cô sao khi xuyên vào anime của Yuri, nói vậy là cô đã thành công sống lại rồi. Tuyệt quá!

“Không sao đâu! Dù sao cháu cũng quen rồi, chào bác!”

“Chào cháu, Ivan.” – Ivan? Ivan ở đây sao? Cô muốn nói chuyện với cậu ấy… nhưng sao cô thấy buồn ngủ quá vậy? Mọi thứ dường như… trở nên… mơ màng hơn…

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

“Thiếu gia Akiyama, đã quá giờ thăm bệnh của bệnh viện rồi, phiền thiếu gia trở về nhà ạ! Ngày mai lại vào thăm tiếp.” – Nữ bác sĩ đảm nhiệm ca trực như thường lệ tới nhắc nhở Ivan về nhà, việc này đã thành quy luật luôn rồi. Vì nếu không có ai nhắc nhở cậu thiếu gia này về nhà thì cậu ta sẽ thật sự ngủ qua đêm ở bệnh viện luôn. Haizz, tuổi trẻ si tình mà.

“Cảm ơn bác sĩ, tôi ngồi thêm một chút rồi về liền.” – Ivan lạnh nhạt trả lời, lúc này cậu đang ngồi ở ghế salon bên cạnh giường bệnh của An An, toàn bộ tâm trí đang dồn hết vào cái laptop trước mặt. Sau khi bác sĩ trực đêm đi được vài phút thì Ivan mới đóng laptop lại rồi bỏ vào túi xách, cậu quay sang nhìn An An hồi lâu. Khẽ đưa tay vuốt mặt cô, cảm nhận được độ ấm từ cô… độ ấm?

“An An, An An, em có nghe anh nói không?” – Ivan đứng bật dậy, một tay vẫn vuốt ve má An An một tay thì nắm vai cô lắc nhẹ. Kể từ khi An An hôn mê, nhiệt độ cơ thể cô luôn rất thấp, các bác sĩ cũng không biết lý do chỉ có thể điều chỉnh nhiệt độ phòng cao hơn để giữ ấm cho cô. Hôm nay là lần đầu tiên Ivan cảm nhận được nhiệt độ cơ thể bình thường từ An An, nếu cơ thể cô đã có dấu hiệu ấm trở lại nghĩa là cô đang hồi phục dần.

Ivan lay An An thêm vài lần, thấy An An vẫn như cũ không có phản hồi, cậu thở dài… có lẽ cậu nóng vội quá rồi. Có lẽ nên báo với bác sĩ để họ kiểm tra xem thế nào đã. Ivan đặt một nụ hôn lên trán của An An rồi xoay người để bấm nút chuyên dụng dùng để gọi bác sĩ tới, bấm nút xong cậu quay lại chỗ ngồi của mình để lấy điện thoại gọi cho ba me của An An.

“Ivan? Có chuyện gì xảy ra với Anna sao cháu?” – Mẹ xinh đẹp lo lắng hỏi.

“Chào bác, Anna không sao cả chỉ là…” – Ivan quay lại nhìn An An thêm lần nữa. – ‘CẠCH!’

“Ivan? Ivan? Chuyện gì vậy? Ivan…” – Mẹ xinh đẹp hoảng hồn, đang nói chuyện yên lành tự nhiên ‘cạch’ một cái im luôn rồi? What happened?

Ivan sững sờ nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, cô gái đã từng được chuẩn đoán là sẽ sống thực vật suốt quãng đời còn lại, cô gái đã đem niềm vui đến cuộc đời của cậu và cũng chính cô lấy đi niềm vui đó ngày mà cô ngất đi trong vòng tay của cậu. Cô gái đầu tiên có thể khiến cho cậu phải sống những ngày chật vật, cô đơn vậy mà giờ đây tất cả những điều đó đều đáng giá, vì lúc này cô đang nhìn cậu với nụ cười đẹp nhất mà cậu từng thấy trên môi cô. Trái tim của cậu hoàn toàn tan chảy khi cô mở miệng nói.

“Ivan!”