Tiếng trống ra về vang lên, kéo theo đó là những tiếng ồn ào khác của tụi học sinh. Ngày hôm nay của Minh Thành có lẽ là ngày biến động nhất của cậu từ trước tới giờ, không biết nên vui hay buồn nữa. Càng không thể hiểu được, tại sao mắt cậu bây giờ lại cứ thường xuyên nhìn Tử Thiên, chả nhẽ cậu lại rung động nhờ vào mấy ổ bánh mì mà cậu ta để lại hay sao? Kì lạ...
Minh Thành uể oải mà mang cặp vào chuẩn bị đi về thì bị Anh Lạc cùng Thiệu Huy kéo ra một cái ghế đá ngồi.
"Minh Thành nè, chúng ta bàn bạc việc bài tập nhóm chút đi..." Anh Lạc nói vẻ cầu xin dữ lắm. Với cái khuôn mặt thế này bảo sao người nào đó cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.
Có vẻ như Minh Thành hiểu lầm ý của bọn họ liền thở dài nói:
"Các cậu yên tâm, tôi sẽ không làm kì đà cản mũi hai người dù là trong việc học hành hay tình yêu..."
Anh Lạc và Thiệu Huy có chút đứng lặng, cuối cùng họ cũng nghĩ ra ý cậu vừa nói. Anh Lạc mặt đỏ bừng quay sang chỗ khác còn bạn trai cậu ta thì gặng hỏi cậu:
"Sao cậu biết chúng tôi là một cặp?"
Câu hỏi vừa rồi lại chợt làm Minh Thành ngớ người ra, khung cảnh thật sự rất hài hước. Bây giờ cậu mới nhớ rằng trong game có tình tiết nói rằng sau khi biết được tình cảm của mình, hai người họ quyết định hẹn hò bí mật. Minh Thành, lỡ miệng làm lộ bí mật của họ rồi, cậu ấp úng nói.
"T...Tôi cũng có mắt đấy nhá. Hai người rải thính rõ ràng khắp nơi như vậy sao lại không biết cho được. Có người nào đấy còn ghen tuông vớ vẩn nữa cơ mà!"
Lộ thì cũng lộ rồi sẵn tiện lợi dụng cơ hội này khịa Thiệu Huy một cái, cơ hội ngàn năm có một này Minh Thành phải chớp lấy. Cậu ta khẽ nhíu mày khi nghe Minh Thành nói vậy, trầm lặng đến mức khiến Minh Thành phải ớn lạnh.
"Nhưng mà cậu yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này với người khác đâu. Tôi thề bằng cả tính mạng này. N..nếu tôi nói sẽ bị sét đánh đến không còn gì..." Minh Thành nhắm tịt mắt lại.
Anh Lạc thấy vậy liền đặt tay lên vai cậu mà thở dài:
"Thôi nào, không nghiêm trọng đến mức đó đâu. Nhưng mà cậu thấy ổn sao? Hai đứa con trai mà lại hẹn hò..."
Minh Thành thấy được vẻ đượm buồn trong mắt Anh Lạc, khiến tim cậu nhói lên. Từ khi đến đây hình như cậu nhạy cảm quá về ngoại hình của người khác rồi. Minh Thành mỉm cười nhẹ nhàng nói:
"Tình yêu mà...Mũi tên mà thần cupid chọn là trái tim không phải giới tính. Tôi không kì thị ngược lại còn thấy ngưỡng mộ họ..."
Một làn gió khẽ lướt qua, mang theo một thứ mùi hương mà cậu vẫn hằng ảo tưởng. Phải chăng cậu yêu Diễm An đến si rồi? Cho dù em ấy không còn vẫn chờ mong, vẫn mong muốn được ngửi cái mùi hương ngọt ngào kia một lần nữa. Cậu thật sự không thể chôn cất được thứ tình cảm này, giá như thời gian quay trở lại, liệu cậu có thể nói câu: "Tôi yêu em" sớm hơn một chút được không?
Không khí lúc này lại bị trầm xuống nữa rồi, cứ như này thì Minh Thành chết ngạt mất, cậu liền đổi chủ đề.
"Vậy hai cậu gọi tôi ra đây để nói chuyện gì?"
Thiệu Huy liền đáp: "Hạn nộp là tuần sau nhưng trừ ngày mai ra tôi và Anh Lạc không có ngày nào rảnh cả..."
"Hai người tính đi hẹn hò hay sao" Minh Thành cứ như một thói quen nói ra những suy nghĩ trong đầu của mình. Câu vừa rồi khiến Anh Lạc phải đỏ bừng cả mặt. Thiệu Huy cũng vậy, xem ra cậu nói trúng tim đen rồi.
"Khụ...khụ, không phải, chúng tôi đều bận cả. Vậy nên mai làm một lần cho xong bài tập luôn được không?" Thiệu Huy hỏi cậu
"Vậy mai nhé. Chúng ta hẹn gặp nhau ở đâu?"
"Nhà tôi!" Thiệu Huy đáp một cách trơn tru như chờ đợi câu này lâu lắm rồi. Cậu ta trả lời nhưng lại không nhìn cậu mà là nhìn Anh Lạc, ánh mắt rất chi là tình tứ. Đừng nói là Thiệu Huy dùng cớ bài tập nhóm để dụ Anh Lạc về nhà mình nha, hết sức nguy hiểm...Minh Thành đứng đơ như một khúc đá, thính hai người cậu ta rải ra bay mọi nơi. Anh Lạc đỏ mặt từ nãy tới giờ, bây giờ còn đỏ hơn nữa.
"C...Cậu thật là! Chúng ta học ở quán cà phê có được không?"
"Không được! Anh tớ nay hẹn gặp đối tác nên sẽ không về nhà vào ngày mai. Chúng ta có thể thoải mái..."
"Aaa...được rồi, cậu đừng nói nữa" Anh Lạc ngại đến hét lớn.
"Cũng không phải lần đầu đến nhà tớ, cậu ngại cái gì~"
Minh Thành cậu cảm thấy bây giờ cậu lại có thêm một loại năng lực mới nữa rồi, đó là tàn hình! Hai người họ nói chuyện tình tứ với nhau không một chút giấu giếm, thế này mà bảo hẹn hò trong bí mật...này là công khai cho toàn thế giới biết luôn rồi. Cậu đứng cạnh hai người họ, ăn hết từ tô cẩu lương này đến tô cẩu lương khác đến ngán, chã lẽ bây giờ liền chạy một hơi thục mạng về nhà?
Chết rồi, như thế này thì cậu cảm thấy mình như một kẻ thứ ba chen vào cuộc tình của hai người này mất. Phải chăng, họ thật sự quên mất sự tồn tại của cậu rồi, thật không thể tưởng tượng nổi, đến lúc làm bài tập nhóm ở nhà Thiệu Huy, hai người này lại rải thính đến mức nào nữa...
"Khụ...Khụ, tém tém lại đi mấy người, chúng ta đang ở khuôn viên trường học đó!" Minh Thành lên tiếng, nếu cậu không lên tiếng thì hai con người này không biết sẽ như thế nào nữa...Ai yêu vào cũng như thế này sao? Cậu có như vậy không nhỉ?
Anh Lạc vội vàng đẩy Thiệu Huy đang dính chặt lấy người mình ra, cậu ta liền cười một cái ranh mãnh. Đúng là lật mặt nhanh hơn cả bánh tráng, ánh mắt vừa tình tứ với Anh Lạc, quay sang Minh Thành một cái lạnh tanh, nói.
"Ngày mai, hai giờ chiều. Tôi gửi địa chỉ nhà cho cậu, cậu tự đến. Nói số điện thoại đi"
Minh Thành ngơ ngác, gãi đầu cố gượng cười.
"A...haha...Ghi vào giấy cho tôi được không?" Cậu căn bản đâu có muốn nói câu này, mà là do hoàn cảnh ép buộc, cậu nghèo túng quá mà...
...****************...
Minh Thành đứng trước gương lớn chải chuốt đầu tóc sao cho trông gọn gàng nhất có thể, đâu thể nào đến nhà người ta với bộ dạng lôi thôi được đúng không? Chưa kể đến đấy là nhà của Thiệu Huy, cậu không dám nghĩ nó sẽ to như thế nào.
"Khu XX, phường A...Trời ơi! Sao xa vậy nè..." Minh Thành vò đầu, cậu đi trên đường vừa lẩm nhẩm.
"Số tôi sao vậy nè! Tiền thì không có lại phải cuốc bộ những hai cây số...đùa à!"
"Phải nhanh chóng kiếm việc mới được..."
Minh Thành đi mãi đi mãi, mới được nửa chặng đường mà cậu đã thở dốc, mồ hôi nhễ nhại trên mặt. Cậu tự an ủi bản thân cố gắng lên sắp đến nơi rồi, nhưng chân cậu thật sự đã mềm nhũn, không đi được nữa. Đi thêm một đoạn nữa, Minh Thành nhìn thấy hai bên đường là hai hàng cây siêu to, tán rộng xanh mướt, cậu không biết đây là cây gì chỉ biết rằng nó che cho cậu ít nắng là phúc của cậu rồi. Thấy lạ lẫm hơn nữa là, bắt đầu từ đoạn đường này xe cộ ít đi qua, chỉ thấy mình bóng hình cậu rề rà bước đi...
Minh Thành ngồi nghỉ ven đường, cậu ngước mặt lên nhìn trời rộng bao la. Cảm giác không được đúng cho lắm, phía tây trời thoáng đãng nhưng phía đông mây đen hợp lại một đám khổng lồ như từ từ chạy về phía cậu. Lâu thay lại có vài cơn gió lạnh rít lên khiến cậu rùng mình. Minh Thành đứng lên, tiếp tục đi...cuối cùng cũng đến nơi.
"Mẹ ơi...đây gọi là nhà sao?!"
Minh Thành đứng trước một cánh cổng lớn được nạm khắc bằng vàng, họa tiết trên đấy được chạm khắc một cách tinh tế, tỉ mỉ. Nhìn cánh cổng rộng lớn đấy thôi mà Minh Thành như người mất vía, chân tay run lẩy bẩy. Cậu phải mất mấy phút để tịnh tâm, ấn chuông cửa.
Cánh cửa vàng từ từ mở ra, Thiệu Huy cùng Anh Lạc đứng nhìn cậu.
"...Haha, tính ra vậy là nhanh lắm của tôi rồi đó..."
Thật may cho Minh Thành bởi cậu đã xuất phát sớm hơn 30 phút, nếu không thì chẳng biết cậu sẽ đến muộn bao nhiêu lâu nữa...
Cánh cổng được mở ra hoàn toàn, lộ rõ ra lâu đài khổng lồ nên trong. Minh Thành mắt chữ A miệng chữ O, cậu không thể tin nổi trước mặt mình thực chất là một lâu đài! Dù đã biết trước nhà Thiệu Huy trông như thế nào qua game, qua truyện nhưng trông bằng mắt thật lại càng bất ngờ hơn. Cậu chẳng khác gì một con kiến bé nhỏ cả...à không so với ngôi nhà cậu còn nhỏ hơn cả kiến, phải là hạt bụi mới đúng!
Ngôi nhà rộng lớn với màu sơn chủ đạo là trắng, toát lên một vẻ kiều diễm, trang trọng lạ thường. Ngôi nhà là sự kết hợp giữa nét văn hóa phương đông và phương tây, vừa có nét cổ điển lại vừa sang trọng. Ánh nắng chiếu vào ngôi nhà lại càng làm nó thêm rực rỡ, lung linh như dát kim cương lên vậy...mà có khi là dát thật...
Bao quát xung quanh ngôi nhà là một màu xanh tươi mát của cỏ cây, trông thật êm dịu. Phía bên trái là cả một khu vườn rộng lớn, còn có cả bể bơi ngoài trời. Phía bên phải là một nhà kính!
Minh Thành thấy cái nhà kính này có chút lạ lẫm, cậu trong game hay trong truyện đều không thấy xuất hiện nhà kính này, thật kì lạ...
"Này, Minh Thành cậu đi nhanh chân lên!" Thiệu Huy đứng trước cậu nhăn mặt" nói lớn.
"Nhà cậu lớn quá, đi nhanh mỏi chân! Tôi hỏi tí được không? Cái nhà kính đấy..." Minh Thành chưa nói xong câu, Thiệu Huy liền thở dài.
"À...cái nhà kính kia đấy à. Là anh tôi cho xây để trưng bày các cây hoa đấy!"
"Anh cậu thích hoa?" Minh Thành hỏi tiếp.
"Không biết nữa, chắc là vậy. Ba năm trước anh ấy bỗng cho thợ xây nhà kính để trưng bày, trồng hoa..."
"Tôi có thể đến xem một chút được không?" Minh Thành đánh liều mà hỏi tiếp. Chẳng hiểu sao cái nhà kính kia thu hút cậu đến như vậy. Nó càng lạ, càng gây cho cậu sự tò mò. Khác với suy nghĩ của cậu, cậu cứ nghĩ Thiệu Huy sẽ từ chối, ai ngờ không suy nghĩ cậu ta đáp nhanh:
"Cho cậu thời gian 40 phút tham quan nhà kính. Nhưng đừng tùy tiện động vào bất cứ cây hoa nào trong đấy. Nhà kính của anh tôi, anh tôi không thích người khác chạm vào đồ của mình đâu!" Nói rồi cậu ta kéo Anh Lạc chạy mất, để lại mình cậu giữa không gian rộng lớn này.
Minh Thành hiểu tại sao Thiệu Huy lại đồng ý cho cậu đi tham quan, là bởi vì cậu chiếm mất tiện nghi của hai người kia! Thiệu Huy, cậu ta chính là muốn cậu đi chỗ khác để hai người họ có thể có không gian riêng...
"Sao cảm thấy mình cản mũi hai người họ vậy nhỉ?! Aaa, hai con người này...Yêu vào là như thế sao..."
Minh Thành vừa đi vừa lẩm nhẩm than trách, chẳng mấy chốc cậu đã đến được nhà kính rồi.
"Đúng là...đến cái nhà kính cũng đẹp..."
Nhà kính này được thiết kế vẻ ngoài rất sang trọng, mái vòm, tất cả đều bằng kính hoàn toàn, từ bên ngoài có thể nhìn thấy hoa bên trong. Trên kính còn khắc những hoa văn cực khì tỉ mỉ, nhìn rất quen thuộc...là hoa đậu biếc!
Minh Thành mở cửa bắt đầu tham quan bên trong. Đúng là nhà kính trưng bày hoa, vừa mới bước vào cậu đã ngửi thấy nồng nặc những hương hoa trộn lẫn, cảm giác có chút thích thú.
Bên trong có chia làm hai đường đi được chắn ngang bởi cây hoa chenille plant rực rỡ. Dãy bên này trưng bày đủ mọi loại hoa hồng từ loại bình thường đến loại sang trọng như: Hoa hồng đen Baccara, hoa hồng Juliet, hoa hồng Joseph's Coat,...Dãy bên kia là các giống hoa khác không kém phần trang trọng, xinh đẹp: Hoa Kadupul, hoa phong lan của Rotchschild, hoa Tulip bóng đèn, hoa linh lan,...
"Đúng là anh trai của Thiệu Huy, giám đốc Trần tiền tiêu không hết. Chơi hoa cũng là mấy cây hoa sang trọng đắt tiền..."
Minh Thành nghe lời Thiệu Huy, không động chạm tùy tiện, cậu chỉ ngắm chúng, lỡ mà làm rớt một cánh hoa thì cậu lấy tiền đâu ra mà đền...Cẩn thẩn là tốt nhất!
Minh Thành cứ ngắm nhìn chúng với đôi mắt thích thú, cậu là thích hoa từ lúc nào nhỉ? Cậu cứ đi tới đi lui như vậy, chốc lát đã đến được trung tâm của nhà kính này. Thu vào tầm mắt Minh Thành ngay lúc này là hình ảnh một cây hoa với sắc xanh quen thuộc, hình dáng quen thuộc...là cây đậu biếc!
Chẳng phải bao giờ đứng ở vị trí trung tâm bao giờ cũng là những cây sang trọng, đắt nhất, đẹp nhất hay sao? Tại sao một cây hoa đậu biếc lại ở chốn này? Minh Thành khó hiểu, lại càng khó hiểu hơn nữa. Cây đậu biếc này, đứng độc lập một mình ở chính giữa, không một cây hoa nào xâm phạm.
"Hoa đậu biếc?..." Minh Thành lẩm nhẩm.
Cậu không hiểu một cây hoa bình dị, mọc đầy ở ven đường sao lại có thể được trưng bày ở trong đây như một món bảo vật? Cây hoa vốn chẳng có nét đặc sắc gì, cũng chẳng thơm sao lại có thể tồn tại giữa muôn vàn loài cây xinh đẹp như thế này? Cây đậu biếc leo thẳng tắp, bám mình vào cây cột thủy tinh sang trọng, chạm khắc tinh tế. Xung quanh còn là một hàng rào mỏng để bảo vệ, bên cạnh là một bộ bàn ghế bằng gỗ lim, như để người nào đó ngồi thưởng thức nó vậy. Rõ ràng, chủ nhân nơi này rất quan tâm đến nó, còn tại sao thì cậu không biết.
Cây hoa đậu biếc cũng là những trang kí ức quan trọng với cậu, cậu nhớ nó, muốn chạm vào nó. Minh Thành không kìm được liền đưa tay chạm vào những cánh hoa mỏng manh xanh như sắc trời. Cậu ghé sát ngửi lấy hương hoa, tự mình phì cười.
"Ha...Đúng là vẫn như vậy, chẳng thơm một chút nào cả"
Nắng xuyên qua lớp kính, chiếu thẳng xuống cây đậu biếc này. Nắng in trên cái cột trụ thủy tinh, phản lại trên những cánh hoa, thật lung linh, bình dị.
Minh Thành như bị cảnh đẹp hư ảo này làm mờ mắt, cậu thấy bóng hình của Diễm An đang cười đùa với những cánh hoa. Cô khoác trên mình chiếc váy cam bồng bềnh, tóc buông xõa. Diễm An đang cười, cười rất tươi, cô vẫy gọi cậu đến gần...rồi tan biến, để lại cậu một mình đang chảy lệ, lệ đọng trên những cánh hoa.
Vẫn là mộng tưởng đó, cuối cùng cậu cũng không thể quên được hình bóng người ấy. Chỉ có thể ôm theo bên mình mà tiếp tục sống trong nỗi cô đơn, mong nhớ mà thôi...
...****************...
Chỉ cần bạn vẫn chọn hi vọng, thì bất kì điều gì cũng có thể xảy ra.