Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn

Chương 20: Thôn Quỷ Trong Núi 4





Edit: Guiga
Beta: Ba Chấm
_
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
"Em đang làm gì vậy, Tiểu Đinh?
Vương Nhuận cau mày, đoạt lấy xác con sóc từ tay thằng nhóc đó, nói: "Sao em có thể chơi thứ này, mau đi về để mẹ em rửa cho sạch sẽ!"
Đứa bé rõ ràng không vui khi bị người khác cướp mất "đồ chơi".

Nó ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Vương Nhuận.

Ánh mắt lạnh lẽo toát ra sự căm ghét không hề che giấu.

Hứa Thuật không bao giờ nghĩ tới, có một ngày cậu nhìn thấy cảm xúc như thế qua đôi mắt của một thằng nhóc ba bốn tuổi.

Cậu không khỏi sững sờ một lát, ngay sau đó, là một màn càng làm người khác khiếp sợ.

Đứa bé kia bất ngờ nhoẻn miệng cười.

Ở giữa hai bờ môi lộ ra hàm răng dính đầy máu tươi, và...!thêm một ít lông sóc.

Màu đỏ của máu tương phản rõ rệt với màu trắng của răng.

Vương Nhuận hít sâu một hơi, mở miệng hét to: "Thím Doãn
Cậu ta vừa hét xong, biểu cảm kỳ dị trên mặt đứa trẻ lập tức biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ.


Nó lập tức đứng lên, xoay người chạy vào trong nhà.

Sau đó trong nhà truyền đến tiếng mắng chửi của người phụ nữ, người được Vương Nhuận gọi là thím Doãn đi ra, mắng đứa bé vài câu rồi xin lỗi Hứa Thuật cùng Quý Xuyên.

Cho đến khi về đến nhà trưởng thôn, Hứa Thuật vẫn còn chưa bình tĩnh lại.

Cậu ngồi trong phòng một lúc, mới nói: "Vừa rồi hành động của thằng nhóc đó làm cho tôi có chút nghi ngờ, còn hai cái đầu trên bức tượng đá kia có phải là đang ám chỉ dân làng ở đây có có hai nhân cách?
Còn thêm một khả năng nữa, chính thằng nhóc khi nãy họ nhìn thấy thật ra không phải thằng nhóc mà họ đã gặp trước đấy, mà là một cặp song sinh.

Nhưng nếu là song sinh, vì sao không chơi cùng với nhau, còn tên Vương Nhuận kia cũng chẳng nhắc đến một câu?
Mặc kệ là khả năng nào, hiện tại cũng chỉ là suy đoán mà thôi.

Điều cần thiết nhất bây giờ, chính là tìm ra được manh mối.

Hứa Thuật cùng Quý Xuyên ở nhà trưởng thôn chờ hơn nửa tiếng, một nhà bọn họ cũng không có ý định ra ngoài, ngồi ở đây thêm một lúc cũng không có cơ hội đi xem căn phòng kia, thảo luận một lúc hai người quyết định đi ra ngoài gặp các người chơi khác, có thể sẽ có thêm manh mối khác từ họ.

Ở gần bọn họ nhất là Cốc Vũ và Cố Manh Manh, lúc hai người đi qua cũng vừa lúc bọn họ trở về.

Cốc Vũ nói: Hai anh em kia đi từ đầu thôn đến cuối thôn, nói là muốn lên núi nhìn thử một chút.

Chúng tôi tới hỏi hai người trước, căn phòng bị khóa bên ngoài ra sao?
Hứa Thuật nói lại ngắn gọn về căn phòng, cũng nói luôn chuyện tối hôm qua có người ở ngoài cửa nhìn lén bọn họ.

Cố Manh Manh nghe xong " a " lên một tiếng, ôm ngực nói: Hơn nửa đêm đứng ngoài cửa nhìn trộm? Thật quá đáng sợ!
"Hai người may mắn thật." Cốc Vũ nói: Mặc dù có hơi nguy hiểm, nhưng cũng có thể tìm được một ít manh mối.

Còn tất cả chúng tôi đều bình thường, nên đến bây giờ cũng không có chút manh mối nào cả.

"Không đúng, chúng ta không phải đã phát hiện tấm giấy đỏ dán trên cửa rồi à." Cố Manh Manh ngược lại rất lạc quan: "Mặc dù người chơi khác cũng đã sớm nhìn thấy.

Hứa Thuật nói: Nhắc đến nó, tôi cũng chưa nghĩ ra tấm giấy đỏ đó có tác dụng gì.

Chắc là có liên quan đến lễ hiến tế, từ đầu cậu đã nghĩ có phải nó đại diện tới lượt nhà nào đó đưa lên đồ vật để hiến tế, nhưng sau khi phát hiện nhà thôn trưởng với nhà Vương Đại Lôi đều nhốt vật sống không rõ ràng, cậu lại có suy nghĩ khác.


Vậy bây giờ...!Cốc Vũ ngập ngừng: Nếu không chúng ta chia nhau ra đến những hộ người dân khác thăm dò một lúc?"
Không còn cách nào khác.

Hứa Thuật với Quý Xuyên trực tiếp đi đến nhà đầu thôn, còn hai người kia thì bắt đầu từ cuối thôn, sau đó hẹn gặp nhau ở giữa thôn.

Một vài hộ gia đình đầu cũng không có gì khác lạ cả, khi mở cửa nhìn thấy hai người Hứa Thuật, ngay lập tức niềm nở tiếp đón bọn họ, cho đến khi hai người đến nhà đứa bé lúc nãy, thì tình hình lại thay đổi.

Mẹ của đứa bé mở cửa nhìn thấy bọn họ, sắc mặt trở nên cứng ngắc, tay để trên cửa không buông xuống, đứa phía sau cánh cửa hỏi một câu: Có chuyện gì không?
Tuy rằng thái độ của bà ta rất bình thường, nhưng cảm xúc đề phòng cũng không thể nào che giấu được.

Hứa Thuật cười nói: Xin chào, chúng tôi có thể vào trong ngồi một lúc được không? Bởi vì chúng tôi muốn biết thêm một số phong tục ở đây..

Không rảnh lắm.

Bà ngắt lời Hứa Thuật, trên mặt rõ ràng mang ý cười, nhưng lại kiên quyết từ chối: "Ngại quá, Tiểu Đinh quá nghịch ngợm, tôi vẫn còn đang trông chừng nó, nên không rảnh lắm.

Hứa Thuật đột nhiên nói: "Chỉ có Tiểu Đinh nghịch ngợm sao? Một đứa khác có phải rất ngoan ngoãn phải không?
Cậu vừa dứt lời, sắc mặt người phụ nữ lập tức thay đổi một chút, nói: "Nhà chúng tôi chỉ có một đứa trẻ, đừng nói lung tung.sau đó trực tiếp đóng cửa lại.

Hứa Thuật quay đầu nhìn Quý Xuyên, nhún vai nhẹ giọng nói: " Không cần nói cũng biết, thật sự là có tận hai đứa.

Hai đứa bé kia, một đứa thì ngây thơ đơn thuần, còn một đứa không giống như trẻ con.
Không, chính xác mà nói, vốn dĩ không phải người bình thường, so với Quý Xuyên càng không bình thường hơ.

Hứa Thuật nghĩ đến đây, lườm Quý Xuyên một cái, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh.

Quý Xuyên nhíu mày, hỏi: "Thế nào?
Hứa Thuật lắc đầu: "Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ, đứa bé kia vốn dĩ không giống người bình thường, có khả năng là quái vật biến thành? Con quái vật trong miếu đó.

【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
Mặc dù suy đoán khá hợp lý, nhưng không có chứng cứ thực tế, bọn họ có quá ít manh mối.

Nhưng mà, còn bốn ngày nữa mới đến lễ hiến tế, nên vẫn còn nhiều thời gian cho bọn họ tìm kiếm thêm manh mối.


Trong khi đó, hai tên thanh niên rời khỏi làng đã đi vào rừng.

Bọn hắn một đường đi theo lối mòn, trên mặt đất cũng phát hiện dấu vết hoạt động của con người, thuận theo dấu vết ấy đi về phía trước.

Giữa rừng núi cỏ dại rậm rạp, hơn nữa còn có bẫy săn của người dân, mặc dù bên cạnh các bẫy đều cột một mảnh vải đỏ cảnh báo, nhưng vẫn phải cẩn thận.

Nguy hiểm nhất là ở nơi núi sâu này thường có rắn độc lui tới.

Lúc đi, hai người thường xuyên để ý dưới chân, vì vậy gần như cúi đầu đi về phía trước.

Đi được khoảng chừng mười phút, Bạch Cửu đi đến phía trước dừng lại, quay đầu nói: "Đã đi lâu như vậy rồi mà không có phát hiện gì, tôi đoán đi nữa cũng không tìm được manh mối hay là trở về trước đi?
Lâm Trạch phía sau ngẩng đầu nhìn bốn phía, bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi.

Cậu ta xoay người đi về, miệng nói: "Mặc dù không có phát hiện gì, nhưng mà ít nhất chúng ta đã biết, manh mối có lẽ tập trung ở trong thôn, cũng coi như có thu...!
Cứu mạng ——
Đột nhiên một tiếng hét xuất hiện, cắt ngang lời Lâm Trạch.

Biểu cảm hai người thay đổi, Bạch Cửu chỉ chỉ bên trái nói: "Âm thanh phát ra từ bên đó."
Bọn họ lập tức chạy về hướng đó.

Nhưng được mấy bước, Lâm Trạch lại ngừng lại: "Chờ một chút, trước tiên đừng đi qua, nói không chừng là quỷ...!
"Cứu mạng! Có ai nghe thấy tôi không, tôi bị sập bẫy rồi!!!"
Tiếng hét kia lại vang lên.

"Giọng nói này có chút quen tai.

Bạch Cửu cau mày, suy nghĩ một lát, nói: "Giống như gã mập trong nhóm ba người kia!
Lâm Trạch cũng nhớ lại, gật gật đầu: "Nghe rất giống, nhưng mà phải cẩn thận một chút.

Chúng ta đừng lập tức đi qua bên đó, chậm rãi lại gần, xem sao rồi lại nói tiếp.

Thế là hai người chầm chậm bước qua đó
Tiếng cầu cứu của gã mập vẫn thỉnh thoảng truyền đến, tiếng gọi ngày càng nhỏ, dường như giọng nói dần khàn đi.


Sau đó, mơ hồ truyền đến tiếng khóc.

Khi hai người đến gần, họ mơ hồ nghe được từ trong tiếng khóc của gã mập: "Chết tiệt, chẳng lẽ tôi phải chết một mình ở nơi quỷ quái này sao? Không chết vì bị quỷ giết, mà chết do mình ngu ngốc...!
Cho đến lúc này, hai người bọn họ mới nghe được giọng nói không phải phát ra từ mặt đất mà là từ phía trên.

Lâm Trạch đi phía trước ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn rừng cây hai lần, cuối cùng mới mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang bị treo lùng lẳng trên một nhánh cây.

Lúc này tâm trạng của hắn mới bắt đầu thả lỏng, mở miệng nói một câu: " Có phải anh
không?
Tiếng khóc bên kia im bặt đi, ngay lập tức truyền đến một giọng nói vô cùng kích động: "Phải, là tôi! Tôi dẫm phải bẫy, bị treo lên cây đến giờ! Các cậu nhanh đến cứu tôi! Thật, thật may quá, cám ơn trời đất, nơi này lại có người!
Gã vừa nói chuyện vừa uốn éo thân thể mấy lần, mà hai người bên kia cũng có thể nhìn thấy rõ hơn từ cành cây quả thật là một thân hình mập mạp.

Đến gần hơn nữa, bọn họ thấy rõ khuôn mặt của gã mập.

Sau khi xác định đúng là gã thì hai người nhanh chóng đi qua, một sợi dây thừng cột vào mắt cá cân của gã mập treo cả người hắn lên một nhánh cây to.

Sợi dây vòng qua đầu cành, đầu còn lại kéo dài ra sau bụi cây cách đó không xa.

Lâm Trạch và Bạch Cửu trực tiếp đi qua, cởi bỏ dây một lúc đặt gã mập trên mặt đất.

Gã lúc này mới thở ra một hơi, ngồi trên mặt đất vừa lau mồ hôi, nói: "Mẹ nó, sắp dọa chết tôi, bẫy này sao bên cạnh không buộc vải đỏ, tôi nghĩ rằng mình phải chết ở chỗ này!
Lâm Trạch nhìn xung quanh, cách đó không xa nhìn thấy trên bụi cỏ có một sợi dây màu đỏ.
Cậu đi qua nhặt lên, nói: "Có lẽ cột không chắc, bị gió thổi bay mất.

"Dù sao cũng cảm ơn hai người, nếu không có hai cậu đến đây, tôi đã hết hy vọng! Tên béo nói, dừng lại một chút, hỏi: "Đúng rồi, sao hai cậu lại đến đây làm gì?
Bạch Cửu hỏi ngược lại: "Chúng tôi mới là người phải hỏi mới đúng, anh làm gì một mình đến đây, hai người đi cùng anh đâu?
Gã mập không thèm để ý nói: "Đừng nhắc đến bọn họ, bọn họ xem thường tôi, tôi cùng họ cãi nhau một trận, sau đó tự mình đi tìm manh mối.

"Cuối cùng không tìm được manh mối, còn trở thành con mồi? Lâm Trạch buồn cười nói.

Gã a lên một tiếng, gấp gáp nói: "Ai nói không tìm được manh mối? Tôi là nhìn thấy ở đây có gì đó mới đến! Chỉ không chú ý cái bẫy thôi, các cậu nhìn bên kia đi, bụi cỏ có phải bị trống một chỗ không?
Hai người nhìn theo hướng gã ta chỉ, lập tức phát hiện, ở đây khắp nơi đều có cỏ xanh che phủ, thế mà có một chỗ trống trải.

Chính xác mà nói, ở chỗ đó bị người khác đào lên.


Có thể rõ ràng nhìn thấy, xung quanh chỗ đất đấy có rất nhiều cỏ bị chết héo.

Lâm Trạch và Bạch Cửu nhìn nhau một cái, hai người cùng lúc nói ra một chữ: Đào!
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
_
Nhà ta mới có thêm một bạn Editor mới gia nhập nè:3.