Tất cả mọi người đứng chết trân nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trình Tranh nhíu chặt chân mày, ngập ngừng lên tiếng: “Đây…Đây là..”
“Thực vật biến dị.” Hứa Giai Ninh trả lời. Cuối cùng điều cô lo lắng đã trở thành sự thực. “Hơn nữa còn là một cây thực vật biến dị cấp 5.”
Tất cả mọi người nghe Hứa Giai Ninh nói xong đều dựng hết cả tóc gáy.
Cấp 5? Đây là khái niệm gì?
“Có lẽ bởi vì có sự xuất hiện của nó ở đây nên xung quanh nhà xưởng mới có ít tang thi như vậy. Hơn nữa, các anh cũng thấy đấy, vật tư đều còn nguyên trong kho. Một là do chưa từng có người tới hoặc là đã có người tới nhưng…” Hứa Giai Ninh mím môi không nói tiếp nữa.
Dù vậy, tất cả mọi người đều hiểu vế sau.
...Hoặc là đã có người tới nhưng không thể trở về.
Mười tám người nét mặt ngưng trọng nhìn đám dây leo không ngừng vũ động, Tưởng Chi Khiêm cũng bị nó treo ngược lên, lay qua lay lại hận không thể ngất đi cho bớt choáng váng đầu óc.
“Giờ phải làm sao đây?” Vương Hạo Nhiên gấp gáp hỏi.
Mọi người đều im lặng nhìn nhau, không ai có thể trả lời được câu hỏi của cậu.
Mà ngay lúc này mấy sợi dây leo đang điên cuồng vũ lộng bỗng nhiên khựng lại rồi lao thẳng tới trước mặt bọn họ.
Cung Nam – anh lính có dị năng hệ thổ trong quân đoàn lập tức dựng lên rào chắn trước mặt mọi người ngăn cản thế công của nó. Thế nhưng sự chênh lệch về thực lực quá lớn, mấy sợi dây leo vung lên đánh tan tường đất, tiếp tục vươn mầm lao vút tới.
Cố Tiêu lập tức ném ra một khoả cầu lửa cực đại, hắn không nhắm vào đám dây leo mà trực tiếp đánh vào thân cây Thường Xuân. Những đoạn dây leo chợt khựng lại, thân cây đột ngột phát ra tiếng rít chói tai khiến ai nấy đều rùng mình, dường như nhận ra lửa có tác dụng, Cố Tiêu không chút chần chừ tiếp tục tung ra một cầu lửa lớn hơn ném tới.
Cầu lửa cực đại va chạm vào thân cây, ngọn lửa bắt đầu bén vào rễ rồi bùng lên dữ dội như muốn cắn nuốt hết thảy, cây Thường Xuân lập tức uốn éo, vặn vẹo, các đoạn dây leo điên cuồng đánh xuống đất, sau đó phát hiện ra thủ phạm đã dùng lửa đốt nó, liền bất chấp mà vươn hết dây leo lao tới phương hướng mà Cố Tiêu đang đứng.
“Trình ca. Giáng thêm lôi điện.” Hứa Giai Ninh vội la lên.
Trình Tranh nghe xong kịp thời phản ứng, ngay lập tức một tia quang lôi lớn bổ mạnh xuống đúng vị trí ngọn lửa ban nãy đã bùng lên, cành cây phát ra tiếng rít lớn hơn, một nhánh cũng bị sét bổ đôi rơi xuống.
“Có tác dụng rồi.” Ai đó vui mừng la to.
Nhưng chưa kịp để bọn họ phấn khích lâu hơn, cái cây dường như đã mất hết kiên nhẫn, nó quăng Tưởng Chi Khiêm xuống mặt đất khiến anh ta bất tỉnh nhân sự. Ngay sau đó, từng bộ rễ từ dưới lòng đất bắt đầu trồi lên giống như những con rắn quái đản, chậm chãi trườn tới rồi đánh về phía họ.
Một số người không có dị năng và dị năng giả cấp một bị bộ rễ của nó quật trúng, lập tức gục xuống ôm ngực, ngay cả Vương Hạo Nhiên cũng bị rễ cây quất trúng chân, máu chảy ròng rã.
Ngửi được mùi máu tươi, đám tang thi không biết ở đâu bắt đầu kéo tới, đoàn người luống cuống, người này đỡ người kia, vội vã lùi về sau vừa tránh né công kích của cây Thường Xuân vừa cầm vũ khí giết chết tang thi.
“Chúng ta đánh không lại nó. Làm sao đây?” Vương Hạo Nhiên yếu ớt dựa vào người Trình Tranh lo lắng hỏi.
Cố Tiêu cũng nhíu chặt chân mày, không nghĩ ra cách.
“Cố Tiêu.” Đột nhiên Hứa Giai Ninh lên tiếng. “Anh dùng tinh thần lực cảm nhận xem yếu điểm của nó nằm ở đâu, chắc chắn phải có.”
Cố Tiêu gật đầu. Nhắm mắt lại tập trung tinh thần lực dò xét, mấy quân nhân xung quanh lập tức vây quanh hắn đề phòng dây leo đánh lén.
Cây Thường Xuân có vẻ đang hết sức đắc ý, nó liên tục quật những sợi dây leo xuống nền đất thị uy, bộ rễ vẫn lơ lửng bay múa trên không trung, như có thể nhào tới xé rách đám con mồi phía trước bất cứ lúc nào.
Sau đó nó bắt đầu tấn công lần nữa.
Hứa Giai Ninh, Vu Lâm và những người sử dụng dao, kiếm, mã tấu lập tức đứng vòng ngoài bảo vệ, liên tục chém bay những sợi dây leo không ngừng công kích tới, người ở sau thì cố gắng chém giết tang thi.
Bọn họ hai mặt thụ địch, vô cùng hung hiểm.
Cố Tiêu vẫn nhắm mắt, cau chặt mày phân biệt từng tấc trên thân cây Thường Xuân. Cảm giác được mọi người đang vất vả chống đỡ hắn càng thêm sốt ruột.
Bắt đầu có nhiều người bị cây Thường Xuân công kích trúng, đám dây leo đột nhiên trở nên bén nhọn, nó lặng lẽ bò dưới lòng đất rồi đột ngột chui ra đâm xuyên qua bắp đùi của Phương Duật, một quân nhân không có dị năng nhưng thân thủ rất tốt, anh ta đau đớn khụy chân xuống đất, không kịp tránh né mà bị một con tang thi cào trúng.
Ngay lập tức Phương Nhan – anh trai sinh đôi của Phương Duật tiến lại chém bay đầu con tang thi rồi gắng sức dìu em trai đứng lên.
Mười mấy người dựa sát vào nhau, bắt đầu có dấu hiệu sức cùng lực kiệt.
Ngay lúc này Cố Tiêu mở choàng mắt.
Hắn gạt một quân nhân đang chắn trước mặt mình ra, một cột lửa mang theo tia tử sắc phá không lao tới nhằm đúng vào một góc nhỏ trên bộ rễ, ngọn lửa bắt đầu bốc lên dữ dội, cây Thường Xuân khựng lại rồi rít lên, nó thu hồi hết thảy dây leo và rễ về, co chặt lại đau đớn quằn quại.
“Trình Tranh.” Cố Tiêu trầm giọng quát lên.
Hắn vừa dứt lời, một tia lôi điện cực đại lập tức bổ xuống, không hề xê xích mà nhắm ngay vào điểm Cố Tiêu vừa bắn hoả kích xuống.
Ngay sau đó Cố Tiêu và Trình Tranh liên tiếp nã thêm dị năng vào một mục tiêu duy nhất trên bộ rễ. Sấm sét kết hợp với hoả diễm thiêu đốt, khiến cây Thường Xuân chịu sát thương cực mạnh, lúc này nó không rảnh để tấn công ai nữa mà điên cuồng quằn quại đập toàn bộ gốc rễ và dây leo xuống đất.
Vu Lâm cũng lập tức điều khiển dao kiếm của mọi người không ngừng chặt đứt mấy sợi dây leo, sau đó trực tiếp đâm toàn bộ vũ khí vào yếu điểm trên bộ rễ của cây Thường Xuân.
Cây Thường Xuân rít lên những tiếng bén nhọn, cành lá không ngừng co giật rồi bị ngọn lửa dần dần cắn nuốt, khoảng mười lăm phút sau, cuối cùng nó cũng không còn động đậy nữa.
Tất cả mọi người mệt mỏi ngồi bệt xuống đất. Đám tang thi phía sau cũng bị giết sạch.
“Tiểu Ninh.” Phương Nhan run giọng gọi cô.
“Nhan ca. Sao vậy?” Hứa Giai Ninh bò dậy chạy lại gần, thấy Phương Duật tựa vào người anh trai, trên đùi là một lỗ máu sâu hoắm, trên cánh tay lại có một vết cào khoảng 6,7cm.
“Anh ấy bị tang thi cào trúng rồi.” Hứa Giai Ninh túm lấy cánh tay Phương Duật, nhưng nghĩ một lát cô lại chuyển tay xuống đùi anh, chữa vết thương do cây Thường Xuân đâm trúng trước, nếu cứ để máu chảy ra sẽ mất máu mà chết mất.
Sau khi vết thương trên đùi Phương Duật khép miệng, Hứa Giai Ninh không chậm trễ nữa, bắt đầu hướng tới vết cào trên cánh tay anh phóng ra dị năng chữa trị.
Khi Hứa Giai Ninh đang chăm chú trị thương thì đột nhiên cả người cô bỗng phát ra một tia sáng lóa lên sau đó lụi dần xuống.
Dường như Hứa Giai Ninh không hề hay biết, cô vẫn miệt mài thúc giục dị năng trong cơ thể tập trung lên đầu ngón tay.
Mọi người đều chứng kiến cảnh tượng ban nãy, lo lắng quay đầu vội vàng hỏi Cố Tiêu: “Tiểu Ninh sao vậy? Hôm trước chữa cho Trình ca, đâu thấy hiện tượng này?”
Cố Tiêu trầm ngâm một lúc rồi nói: “Có thể là dị năng của cô ấy vừa tấn giai.”
Mọi người nghe xong mới vô thức thả lỏng. “Không phải chuyện xấu thì tốt rồi.”
Cố Tiêu lại gần, sợ cô lại tiêu hao hết dị năng liền khẽ nói bên tai cô. “Ninh Ninh, nếu em mệt thì uống chút nước đã rồi tiếp tục.”
Hứa Giai Ninh hơi dừng lại, mỉm cười với hắn rồi lấy một chai nước linh thủy ra uống một nửa, Cố Tiêu vươn tay cầm giúp cô, sau đó Hứa Giai Ninh lại tiếp tục chữa trị.
Mọi người tuy đã từng xem nhưng vẫn nhịn không được mà chăm chú nhìn động tác của cô. Cảm thấy rất thần kỳ.
Một lúc sau Hứa Giai Ninh mới thu tay, Cố Tiêu ngồi ngay phía sau đỡ lấy cô, Hứa Giai Ninh thở hổn hển, sắc mặt hơi trắng bệch, Cố Tiêu vặn nắp chai nước, đặt lên miệng cô, cô uống vào một hơi rồi thở ra, thế nhưng lần này lại không hề buồn ngủ.
“Hửm? Tôi không thấy buồn ngủ…Khoan đã...” Hứa Giai Ninh nhận thấy cơ thể mình có chút thay đổi, vội nhắm mắt lại kiểm tra, mấy giây sau cô mở choàng mắt ra, đôi đồng tử nhạt màu phát ra tia sáng lấp lánh, Hứa Giai Ninh vui vẻ ôm chầm lấy Cố Tiêu cười rộ lên: “Cố Tiêu. Tôi tấn giai rồi nè. Bây giờ tôi đã là dị năng giả cấp ba rồi.”
Cố Tiêu bị cô đột ngột ôm chặt thì sững người ra, sau đó trước mặt mười sáu đôi mắt đang trợn tròn nhìn hai người họ, hắn vô cùng tự nhiên mà vòng tay lại, ôm cô kéo sát vào lòng, dịu dàng khen ngợi: “Ninh Ninh nhà chúng ta giỏi quá.”
Vu Lâm ngồi bên cạnh không nhìn nổi nữa, “khụ” một tiếng, Hứa Giai Ninh đang vui quên trời đất chợt giật mình, ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó lập tức ngượng chín người, vội vàng buông Cố Tiêu ra.
Mọi người sợ cô thẹn quá hóa giận đồng loạt quay đầu đi, ai nấy nín cười tới mức bả vai khẽ run rẩy.
Hứa Giai Ninh phụng phịu nhìn Cố Tiêu, người này chẳng mảy may xấu hổ, nét mặt chan chứa ý cười, vô cùng ngứa đòn, cô bĩu môi, nhỏ giọng oán trách hắn: “Sao anh không ngăn tôi lại?”
“Ngăn em cái gì?” Cố Tiêu nhướng mày. “Ngăn bạn gái nhào vào lòng ôm ấp, yêu thương? Hửm? Anh đâu có ngốc.”
Hứa Giai Ninh:…
Mẹ kiếp. Da mặt dày quá.
Cố Tiêu bỏ qua đôi mắt lên án của cô, đi tới gần cây Thường Xuân lẳng lặng xem xét, Hứa Giai Ninh cũng đuổi theo hắn, chăm chú nhìn cái xác héo rũ của nó.
“Cố Tiêu. Thực vật biến dị cũng có tinh hạch.”
Cố Tiêu ngẩn ra nhìn cô: “Thật sao?”
Hứa Giai Ninh gật đầu chỉ cho hắn. “Chỗ kia. Anh đào ra đi.”
Quả nhiên Cố Tiêu đào ra được một viên cầu thủy tinh màu xanh lá cây to gần bằng quả bóng bàn, vô cùng xinh đẹp. “Tinh hạch hệ mộc cấp 5 đây sao?”
Hứa Giai Ninh cũng nhìn viên cầu trong tay hắn. “Đẹp ghê.”
“Ninh Ninh. Em nói xem… Có nên cho bọn họ biết về tinh hạch hay không?” Cố Tiêu cân nhắc một chút rồi hỏi Hứa Giai Ninh.
“Nói chứ.” Hứa Giai Ninh như lẽ đương nhiên mà mà trả lời, cô nghiêng đầu cười với hắn rồi nghiêm túc khuyên nhủ: “Cố Tiêu. Dùng người thì không nghi người, Nghi người thì không dùng người.”
“Em nói đúng.” Cố Tiêu mỉm cười xoa đầu cô. “Là anh nông cạn rồi.”
Hứa Giai Ninh nhoẻn miệng cười với hắn. Không phải Cố Tiêu Nông cạn, chỉ là hắn chưa học được cách thực sự tin tưởng người khác mà thôi.
Cô nhìn nhóm quân nhân vội vàng chạy lại đỡ Tưởng Chi Khiêm lên vai, nét mặt mỗi người tuy đều mệt mỏi, chật vật nhưng không giấu được sự lo lắng và niềm vui sau khi may mắn sống sót. Hứa Giai Ninh cảm thấy tình cảm của họ thật sự rất đáng ngưỡng mộ.
Cô nhìn Cố Tiêu, hắn cũng đang chăm chú dõi theo đám quân nhân rạng rỡ nói cười cách đó không xa bằng nét mặt không rõ cảm xúc.
“Cố Tiêu.” Hứa Giai Ninh khẽ gọi.
Hắn quay đầu nhìn cô.
“Anh phải đối xử tốt với họ nhé…”
Cố Tiêu mỉm cười, duỗi tay xoa đầu cô, hắn quay sang nhìn về phía xa xa. Có lẽ Cố Tiêu đã bắt đầu hiểu những gì cô muốn nói.
Chí ít lúc này, Lòng hắn vô cùng bình thản, an nhiên, giống như nỗi oán hận bấy lâu nay giày vò bản thân càng lúc càng ẩn hiện xa xôi như muốn biến mất vô tung vô ảnh vậy.
*
*
*
Hôm nay thấy nhiều bình luận quá lại vui vẻ ra thêm một chương.
NovelToon vừa mới cho phép bộ này xin ký hợp đồng lần 3 🤣. Mị cũng bấm thử lần nữa. Lần này mà còn chê nữa thì thôi. Dỗi không xin nữa đâu. 🙈
Mai mị sẽ về quê nghỉ lễ. Đã chuẩn bị đủ chương nên lịch up vẫn cứ là 2c/ngày nha.
Thỉnh thoảng mọi người nhớ vote cho truyện tí cho nó lên top cao cao nha. Cam-xan-han-mi-ta; Xia-xìa; Thanh-kiuuuu 😘😘😘