Trên đường quay về, Bạch Vy vẫn luôn tìm cơ hội đến gần Vu Lâm, Y thỉnh thoảng cũng kiên nhẫn đứng nghe cô ta nói chuyện, nhưng ánh mắt luôn kín đáo nhìn về phía Vu Hiểu Lam.
Ngày hôm nay cũng vậy, Bạch Vy chạy tới, ánh mắt tràn ngập sùng bái nhìn Vu Lâm lưu loát vung kiếm chém chết một con tang thi. “Lâm đại ca. Anh thật là giỏi. Vì sao thân thủ của anh tốt vậy? Lâm đại ca có thể dạy em sử dụng vũ khí không?”
Vu Hiểu Lam cũng vừa chém chết một con tang thi, vừa quay đầu thì thấy Bạch Vy cơ hồ dán cả ngực mình vào người Vu Lâm, đôi mắt chứa chan tình ý nồng đậm nhìn anh trai cô.
Vu Hiểu Lam đè nén khổ sở trong lòng, xoay người đi tới nhằm vào một con tang thi khác tấn công.
“Để lúc khác đi.” Vu Lâm cười cười, lại đi tới gần khu vực Vu Hiểu Lam đứng, tùy thời để ý tình huống của cô, A Lam chưa quá thành thục sử dụng vũ khí, y không dám buông lỏng tinh thần.
Bạch Vy hơi cắn môi, Vu Lâm quá mức để tâm tới cô em gái, mà cô em gái kia vừa nhút nhát vừa khó thân thiết, cô ta không có cách nào làm thân được, Bạch Vy có chút sốt ruột.
Cô ta vốn đã thích Vu Lâm từ hồi còn học đại học, về sau bọn họ đều được phân vào phòng nghiên cứu nhưng khác cơ sở. May mắn lắm mới có thể gặp lại, hơn nữa Bạch Vy nhìn ra Vu Lâm không chỉ có dị năng mạnh mẽ, thân thủ linh hoạt lại rất có tiếng nói trong quân đoàn này, không chỉ có vậy ngoại hình của y lại không thể chê được điểm gì, khiến cô ta càng thêm quyết tâm muốn có được người đàn ông này.
Nếu không tranh thủ sẽ đánh mất cơ hội, cô nàng nhìn ra được rất nhiều phụ nữ khác trong đám nhân viên đều âm thầm yêu thích y, cũng may cô gái xinh đẹp Hứa Giai Ninh kia có vẻ là bạn gái của người đàn ông đứng đầu trong quân đoàn này, nếu không cô ta không chắc có thể cạnh tranh được với cô.
“A Lam. Đừng liều mạng như vậy, em mới luyện tập sử dụng vũ khí, lùi lại một chút.” Vu Lâm nhíu mày kéo tay Vu Hiểu Lam.
Vu Hiểu Lam không nói gì chỉ khẽ gạt tay y ra nhẹ nhàng nói: “Ca ca. Đừng lo. Em tự có chừng mực.”
Vu Lâm không đồng ý, dùng sức hơn kéo Vu Hiểu Lam về khu vực an toàn kiên quyết nói: “Không được. Em đứng đây, mấy cậu ấy là quân nhân, thân thủ, sức bền, khả năng chịu đựng cái gì cũng tốt hơn em, em lao vào khu vực tiên phong làm cái gì chứ.”
“Vu Lâm.” Vu Hiểu Lam nhíu mày nhìn y. “Anh đừng cản trở em luyện tập. Được không?”
Vu Lâm sững sờ nhìn cô, đây là lần đầu tiên Vu Hiểu Lam gọi trực tiếp tên anh mà không phải danh xưng ca ca mà cô vẫn gọi suốt gần 20 năm.
Y toan nói gì đó thì Bạch Vy ở phía sau đã tiến lại dịu dàng khuyên nhủ: “Em gái Tiểu Lam, em đừng giận Lâm đại ca, anh ấy chỉ là lo lắng cho em thôi.”
Vu Hiểu Lam nhíu mày nhìn Bạch Vy, cô hít một hơi rồi quay sang Vu Lâm lạnh nhạt nói: “Ca ca. Em có thể tự lo được cho bản thân, hơn nữa…” Vu Hiểu Lam quay sang nhìn nhóm quân nhân. “Các anh ấy vẫn luôn tùy thời để ý em, em sẽ không sảy ra việc gì đâu. Ca ca vẫn nên giúp đỡ đàn em của anh trước đi.”
Nói xong không đợi Vu Lâm trả lời, Vu Hiểu Lam liền xoay người đi tới bên cạnh Tưởng Chi Khiêm.
Vu Lâm trầm mặc không nói, ánh mắt nhìn theo thân ảnh Vu Hiểu Lam phía xa, nét mặt không rõ cảm xúc.
Bạch Vy đứng bên cạnh nhìn y khẽ cắn môi ảo não: “Lâm đại ca. Có phải em gái Tiểu Lam không thích em không? Em có nên xin lỗi cô ấy không?”
Vu Lâm không nhìn cô ta, chỉ lạnh nhạt nói: “Bạch Vy, cô quay về bên cạnh đội của mình đi, chỗ chúng tôi phải luôn chú ý chiến đấu với tang thi, không thể phân tâm bảo vệ cô được.”
Khuôn mặt Bạch Vy thoắt đỏ thoắt trắng, cô ta cắn môi nhẹ giọng đáp vâng một tiếng, không cam lòng quay về. Cô em gái kia quả thực đáng ghét. Bạch Vy âm thầm cắn răng.
Đến bữa tối bọn họ dừng chân ở một thôn xóm vắng vẻ, thôn xóm này trước đây Đoàn Hứa Giai ninh đã từng ngủ lại, Nhóm quân nhân quen cửa quen nẻo đi vào xem xét rồi tìm chỗ nấu ăn, mấy ngày đi chung nhóm nghiên cứu đã dần quen với những người lính tính tình thoải mái, rất dễ ở chung này, mấy cô gái trong nhóm còn chạy tới giúp đỡ họ nấu nướng.
Vu Hiểu Lam ngồi một bên giúp Tưởng Chi Khiêm bóc tỏi, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Bạch Vy đang quấn lấy Vu Lâm nhờ y chỉ dạy cách sử dụng kiếm.
Tưởng Chi Khiêm thấy cô cúi đầu, dường như có tâm sự liền thử thăm dò: “Tiểu Lam. Em sao vậy?”
Vu Hiểu Lam gượng cười khẽ lắc đầu với anh: “Em không sao.”
Biết cô không muốn nói, Tưởng chi Khiêm hiểu ý không hỏi thêm nữa, anh kể cho cô nghe một số chuyện thú vị trong quân ngũ hòng rời đi lực chú ý của cô, để Vu Hiểu Lam cảm thấy thoải mái hơn.
Vu Lâm đứng từ xa thấy Vu Hiểu Lam không biết từ bao giờ đã bắt đầu thân thiết với Tưởng chi Khiêm, để ý mới thấy cô thường xuyên ngồi cạnh giúp đỡ cậu ta nấu nướng, hai người cùng thường trò chuyện vui vẻ như bây giờ, mà Tưởng Chi Khiêm cũng rất chiếu cố cô, khi đánh tang thi, cậu ta luôn đứng cạnh chú ý tình huống của Tiểu Lam, luôn kịp thời xuất hiện giúp đỡ cô.
Vu Lâm nhíu mày, xoa trán mệt mỏi, Bạch Vy ở bên cạnh ríu rít không ngừng khiến y hơi mất kiên nhẫn, lại thêm thấy Vu Hiểu Lam ở chung thân thiết với người đàn ông khác, Nét mặt y thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, bỏ lại câu xin lỗi với Bạch Vy rồi bỏ đi.
Bạch Vy cắn răng, oán hận nhìn theo hướng Vu Lâm rời khỏi, cô ta quay đầu, thấy Vu Hiểu Lam đang ngồi bên cạnh mấy người quân nhân liền che giấu u ám nơi đáy mắt tiến lại chỗ cô.
“Em gái Tiểu Lam. Chị có thể nói chuyện với em một lát không?”
Vu Hiểu Lam ngẩng đầu lên đối diện với khuôn mặt mỉm cười của cô ta, hơi nhíu mày rồi gật đầu đứng dậy.
Tưởng Chi Khiêm lo lắng nhìn bóng dáng hai cô gái rời đi, nhưng vì đang dở tay nên anh không thể làm gì khác được.
Bạch Vy đi trước dẫn Vu Hiểu Lam tới phía sau ngôi nhà rồi quay đầu nhìn cô.
“Chị muốn nói gì?”
“Em gái Tiểu Lam. Chắc em cũng biết. Chị rất thích anh trai em.” Bạch Vy tỏ vẻ ngượng ngùng nhẹ nhàng nói.
Vu Hiểu Lam nghe cô ta nói xong, cảm giác đau nhói trong tim lại lan tràn khắp cơ thể giống như khi cô vẫn còn bị bệnh, cô cố nén cảm xúc chua xót trong lòng, dùng nét mặt tự nhiên khẽ gật đầu.
“Em có thể giúp chị được không? Chị thực sự rất thích Lâm đại ca. Chị sẽ đối xử tốt với anh ấy.” Bạch Vy cắn môi, nhìn Vu Hiểu Lam cầu khẩn.
“Xin lỗi.” Vu Hiểu Lam khẽ xiết ngón tay khẽ nói: “Tôi không thể giúp gì cho chị được đâu.”
“Sao lại không thể.” Bạch Vy mỉm cười nhìn cô. “Anh trai em rất quan tâm đến em, nếu em nói giúp chị, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý.”
“Thực xin lỗi. Tôi không thể giúp chị được.” Vu Hiểu Lam bình thản nói, sau đó quay người định rời đi.
“Vu Hiểu Lam. Cô đang ghen sao?” Giọng nói lạnh lùng của Bạch Vy vang lên.
Vu Hiểu Lam khựng lại, kinh ngạc quay lại nhìn cô ta.
“Ha. Đừng cho là tôi không biết, cô luôn lén lút nhìn anh trai mình, hơn nữa ánh mắt cô khi nhìn thấy tôi ở bên cạnh anh ấy rõ ràng là đang chất chứa ghen tỵ.”
Bạch Vy cười lạnh, tiến lại gần không chút cố kỵ nhìn thẳng vào đôi mắt mở to sợ hãi của Vu Hiểu Lam. “Lâm đại ca nếu biết tình cảm vặn vẹo, biến thái của cô em gái mà anh ấy yêu thương, chăm sóc từ nhỏ. Không biết sẽ nghĩ sao đây?”
Sắc mặt Vu Hiểu Lam tái nhợt, cúi thấp đầu, hơi thở hỗn loạn.
“Là em gái nhưng lại đi yêu anh trai ruột của mình. Quả thực là vô cùng kinh tởm.” Bạch Vy cao giọng nói, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Vu Hiểu Lam.
Cô cắn chặt khớp hàm, đôi mắt đờ đẫn nhìn xuống dưới chân.
Mình thật sự yêu ca ca sao? Nếu không vì sao một người ngoài như cô ta cũng có thể nhìn ra được. Từng câu từng chữ Bạch Vy nói giống như nhát dao đâm vào lòng Vu Hiểu Lam khiến cô đau đớn, hít thở không thông.
“Cô không thấy có lỗi với anh ấy sao? không thấy có tội với cha mẹ đã khuất của hai người sao?” Bạch Vy tiến lên từng bước ép sát Vu Hiểu Lam.
Vu Hiểu Lam bị cô ta ép ngẩng đầu, đôi mắt trong veo lúc này đã mờ mịt hơi nước, giống như một người lưu lạc không tìm thấy phương hướng.
Phải. Vu Lâm yêu thương cô như vậy, sao cô có thể nảy sinh tình cảm nam nữ với ca ca cơ chứ. Nếu ca ca biết được có lẽ sau này anh sẽ nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét, ghê tởm, thậm chí không muốn có quan hệ gì với cô nữa…
Chỉ cần nghĩ như vậy Vu Hiểu Lam bỗng đau đớn chết lặng, cô đứng đờ người ra, dựa lưng vào tường, những giọt nước mắt đau khổ chảy dài trên khuôn mặt điềm đạm.
Bạch Vy nhìn cô gái xinh đẹp đang ngơ ngác khóc không thành tiếng trước mắt bỗng cảm thấy thật sảng khoái, trong lòng dâng lên khoái cảm trả thù.
Đúng vậy, loại người biến thái như Vu Hiểu Lam xứng đáng bị như vậy. Hơn nữa còn cản trở cô ta đến với Vu Lâm.
Cảm thấy chưa đủ, Bạch Vy dùng ánh mắt chán ghét nhìn Vu Hiểu Lam gằn từng chữ: “Vu Hiểu Lam. Đứa con gái biến thái đi yêu thích anh trai mình như cô thật sự đáng ghê tởm. Cô nên…”
“Nên làm sao?” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên cắt đứt lời nói của Bạch Vy.