Lúc hai người đi tới cổng căn cứ thì vừa hay gặp đoàn xe của Trình Tranh trở lại.
Cố Tiêu và Hứa Giai Ninh đứng chờ họ vào kiểm tra y tế xong thì tiến tới hỏi han.
“Trình đại ca. Chuyến đi thế nào?”
Trình Tranh dáng vẻ hơi chật vật, anh mệt mỏi xoa xoa vết bầm tím nơi khóe mắt trả lời: “Đã tiêu diệt hết đám thực vật biến dị, nhưng bọn anh không may, gặp một gốc thực vật cấp 5, Tống Dữ và Lâm Hạo bị thương khá nặng, lát nữa để dị năng giả hệ trị liệu kia xem vết thương cho họ.”
Trong căn cứ mới xuất hiện một cô gái trẻ tuổi thức tỉnh dị năng hệ trị liệu, vì vậy Nhóm Cố Tiêu và Trình Tranh quyết định sẽ không để Hứa Giai Ninh ra mặt trị thương. Tuy mới chỉ lên cấp 2 nhưng cô gái đó cũng có thể trị liệu khoảng 3 – 4 lần một ngày, trừ khi gặp phải vết thương quá nghiêm trọng.
Sau khi phát hiện ra cô ấy, Cố Tiêu và Trình Tranh đã từng thử mang một người bị tang thi cào phải để cô gái này thử chữa trị, tuy nhiên không ngoài dự đoán, người nọ vẫn sẽ bị cảm nhiễm mà biến thành tang thi. Điều này càng chắc chắn rằng dị năng của Hứa Giai Ninh rất đặc biệt và cần phải giữ bí mật tuyệt đối.
Hiện nay dị năng giả hệ trị liệu rất hiếm có, thậm chí ngay cả căn cứ thủ đô cũng chỉ có 2 vị, vì vậy cô gái này ở căn cứ Lập Tân chiếm được đãi ngộ không tồi, cũng may cô là một người khá hiền lành và an phận, cảm thấy không khí trong căn cứ rất tốt nên bằng lòng ở lại.
Quay trở lại, lúc này sau khi nghe Trình Tranh nói xong Hứa Giai Ninh hơi lo lắng đi tới hỏi thăm tình huống của Tống Dữ và Lâm Hạo, thấy vết thương của cả hai đều khá nghiêm trọng nên Hứa Giai Ninh đề nghị để cô trị thương.
Trình Tranh biết cô lo lắng nhưng vẫn cứng rắn lắc đầu từ chối. “Nhóm nhân viên y tế đã xem qua vết thương và thử máu độc. Cũng xem như mọi người đều biết trên người họ có thương tích, vẫn nên để Bối Linh giúp bọn họ trị thương đi.”
Cố Tiêu cũng gật đầu tán thành ý của anh. “Trình đại ca nói đúng, để cô gái kia chữa đi.”
Hứa Giai Ninh toan nói gì đó thì Tống Dữ và Lâm Hạo đã lên tiếng: “Tiểu Ninh. Đừng lo, tụi anh không sao đâu.”
Cố Tiêu vốn định hỏi thêm Trình Tranh về chuyện bên ngoài căn cứ nhưng thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh lại đành thôi, Hắn để Trình Tranh trở về nghỉ ngơi trước rồi kéo Hứa Giai Ninh trở về.
Chờ tới buổi tối, Trình Tranh cùng Vương Hạo Nhiên sóng vai đi tới, sau khi ăn tối cùng nhau thì hai người theo Cố Tiêu và Vu Lâm vào thư phòng nói chuyện.
Bốn người họp bên trong tới gần khuya mới rời đi, sau đó Vu Lâm rất tự nhiên trở về phòng ngủ của Vu Hiểu Lam, khi đi qua còn hơi nhướng mày đắc ý nhìn Cố Thủ lĩnh mặt không cảm xúc đứng đó.
Đợi y đi khuất rồi, Cố Tiêu thở dài, do dự một chút vẫn đi tới gõ cửa phòng của Hứa Giai Ninh.
Hứa Giai Ninh lúc này đang ở bên trong không gian gieo hạt giống hoa màu mới, cảm nhận được tiếng động bên ngoài cô chạm tay lên vết bớt hình nguyệt nha trên ngực, trở lại căn phòng.
Hứa Giai Ninh đi tới mở cửa, trông thấy Cố Tiêu đang đứng bên ngoài, nhìn thấy cô liền mỉm cười hỏi: “Đã ngủ chưa?”
Hứa Giai Ninh lắc đầu, nghiêng người qua cho hắn đi vào, Cố Tiêu rất tự nhiên nắm tay cô dắt tới bên ghế sô pha rồi ngồi xuống.
“Sao vậy? Có chuyện gì hả? họp lâu như vậy?”
Cố Tiêu vuốt nhẹ lên mu bàn tay cô, nét mặt rõ ràng có hơi không tập trung. Lúc sau mới trả lời: “Vương Hạo Nhiên mang tới thư của cao tầng bên Căn cứ Thủ đô, mời chúng ta tới đó một chuyến.”
“Là ý của Chính phủ bên đó sao?”
“Xem như là vậy.” Cố Tiêu gật đầu. “Căn cứ Lập Tân của chúng ta từ khi thành lập tới nay cũng xem như có chỗ đứng, hơn nữa còn thu hút được khá đông các quân đoàn gia nhập. Chắc hẳn bên đó đã sớm để mắt tới, muốn gặp mặt một lần coi như thăm dò lẫn nhau.”
“Anh định ngày nào sẽ khởi hành?” Hứa Giai Ninh nghiêng đầu hỏi hắn.
“Phải giải quyết đám tang thi chó chặn trên đường lớn đã. Ngày mai anh và Trình Tranh sẽ đích thân dẫn đoàn đi giải quyết.” Cố Tiêu không sao cả nói.
“Em đi cùng được không?” Hứa Giai Ninh dựa vào người hắn mong chờ hỏi.
“Nguy hiểm lắm, không phải lần trước em đã từng đối đầu trực tiếp với chúng rồi sao?” Cố Tiêu ôn nhu vuốt ve khóe mắt cô, nhẹ giọng nói.
Hứa Giai Ninh lại không cho là đúng, lập tức tỏ rõ ý kiến: “Chính vì nguy hiểm mới cần em có mặt không phải sao? Lỡ chẳng may có ai đó trúng chiêu, nước xa không cứu được lửa gần, nếu em đi cùng sẽ giải quyết được vấn đề này. Hơn nữa…”
Hứa Giai Ninh khẽ dụi đầu vào vai hắn. “Chẳng phải bạn trai em ở đó sao. Em sao có thể sảy ra chuyện được.”
“Chỉ biết làm nũng với anh.” Cố Tiêu yêu thương kéo cô ngồi lên đùi mình, cánh tay hắn vòng qua ôm lấy eo cô, hắn nắm cằm cô rồi cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cô nghiêm mặt nói: “Muốn đi cùng cũng được, nhưng phải ngoan ngoãn ngồi trên xe. Không được ra ngoài.”1
Hứa Giai Ninh toan cãi lại nhưng thấy ánh mắt không cho phép thương lượng của hắn, hiểu rõ hắn sẽ không nhân nhượng trong vấn đề an toàn của cô liền biết điều ngậm miệng lại.
Ôm ấp một lúc lại dây dưa ra tia lửa, cho tới khi Hứa Giai Ninh tỉnh táo lại không hiểu sao bản thân đã nằm trên giường, bị Cố Tiêu vây lấy trong vòng tay hôn tới quên mất trời đất.
Kết thúc nụ hôn dài, Cố Tiêu khẽ rời khỏi cánh môi mềm mại của cô gái nhỏ, cho Hứa Giai Ninh thời gian lấy lại hơi thở, hắn hơi nghiêng đầu, vùi vào hõm cổ của cô ổn định xao động trong lòng.
Khi Cố Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy người dưới thân thở hổn hển, đôi môi hơi hé ra để lộ đầu lưỡi nhỏ xinh bên trong, đôi đồng tử ướt át, mờ mịt hơi nước, dáng vẻ Hứa Giai Ninh lúc này vừa ngây thơ lại pha lẫn chút quyến luyến, quả thật gây hiệu quả kích thích gấp trăm lần cô ả ăn mặc thiếu vải sáng nay trên chợ.
Bằng chứng là vừa mới đè xuống được cỗ xung động trong lòng, nhưng chỉ nhìn gương mặt phiếm hồng của Hứa Giai Ninh thôi, Cố Tiêu liền cảm thấy kiềm chế nãy giờ của bản thân thật giống như muối bỏ biển. Hắn không nhịn được cúi đầu tìm đến môi cô hôn xuống.
Hứa Giai Ninh bị hắn hôn tới xây xẩm mặt mày, lông mi thật dài khẽ run, cả người dựa vào trong lồng ngực Cố Tiêu, bị động để đầu lưỡi của hắn tàn sát bừa bãi trong miệng của mình, hormone gợi cảm của nam nhân nhanh chóng thổi quét toàn bộ khoang miệng, Hứa Giai Ninh cảm thấy hương vị này thật sự dễ khiến người ta mê muội, nhịn không được mềm nhũn cả người. Cô thuận thế vươn tay níu chặt vạt áo trước ngực hắn, cố gắng đáp lại.
Cố Tiêu được đáp lại cũng kích động không kém, cánh tay ôm bên hông cô siết thật chặt, lực lớn đến nỗi như muốn khảm cô vào cơ thể của hắn, môi lưỡi càng thêm làm càn, hôn Hứa Giai Ninh đến không thở được, bàn tay thăm dò tiến vào trong vạt áo cô, dùng sức xoa nắn vòng eo thon nhỏ.
Hai người kịch liệt hôn nhau một hồi lâu, Cố Tiêu thấy cô gái nhỏ sắp không thở nổi, vẫn chưa thỏa mãn mà lưu luyến không thôi rời khỏi cánh môi mềm mại của cô.
Hứa Giai Ninh nằm dưới thân hắn, miệng nhỏ thở gấp, vì thiếu oxy mà vẫn chưa hồi thần, mờ mịt nhìn hắn, trên đôi má trắng nõn như ngọc là một mạt đỏ bừng, miệng cũng bị dằn vặt tới nỗi hồng rực lên.
Cố Tiêu bị đôi mắt ướt át của cô nhìn vào, yêu thích trong lòng lập tức lan tràn mãnh liệt, trong tâm ngứa ngáy, hưng phấn khó nhịn lại vẫn phải cố gắng kiềm chế, khiến mu bàn tay cũng nổi đầy gân xanh.
Ánh mắt nóng bỏng của hắn quá mức lộ liễu khiến Hứa Giai Ninh ngượng ngùng, đỏ mặt rũ mắt không dám đối diện với hắn. Lại chẳng nghĩ đến dáng vẻ này của cô càng khiến Cố Tiêu thích muốn chết. Ánh mắt đè nén của hắn nhìn Hứa Giai Ninh, bàn tay đặt trên eo vẫn đang nhẹ nhàng xoa nắn, Cố Tiêu thấp giọng hỏi: “Bé con…Anh còn phải chờ bao lâu?”
Hứa Giai Ninh bị hỏi, trong đầu oanh một tiếng, trên mặt nóng đỏ một mảng, thẹn tới nỗi hận không thể lập tức trốn vào không gian.
Quả thật từ hôm xác định quan hệ, bọn họ chỉ mới ôm hôn, chưa từng đi quá giới hạn, Cố Tiêu rõ ràng có ý muốn chiếu cố đến cảm xúc của cô, không hề tỏ ra ép buộc, chỉ có điều sống hơn 20 năm nay chưa từng yêu đương hay thân mật với người khác giới, Hứa Giai Ninh không tránh khỏi có chút sợ hãi.
Cô liếc mắt nhìn Cố Tiêu, rối rắm nhỏ giọng nói: “Nào…nào có ai như anh, mới xác định quan hệ bao lâu chứ.”
Cố Tiêu rầu rĩ nhìn cô, thở dài một tiếng, uất ức tố cáo: “Em xem phòng nhà hàng xóm kìa. Cái tên Vu Lâm kia đã chiếm được món hời còn khoe mẽ, mỗi ngày đều như con công xòe đuôi trước mặt anh khoe khoang…” Cố Tiêu nheo mắt nghĩ tới gương mặt thiếu đòn của tên nào đó bĩu môi ghét bỏ. “Vừa mới thoát chức anh trai liền hận không thể có mặt trong phòng ngủ của Tiểu Lam 24/24 giờ.”
Hứa Giai Ninh vừa buồn cười vừa hết cách với hắn, Cô giả vờ tức giận gõ đầu hắn trách cứ: “Có ai như anh không? Còn muốn so bì với người ta.”
Cố Tiêu hơi cúi đầu phối hợp để cô vươn tay ra gõ, rất tủi thân mà than thở: “Vốn dĩ anh không muốn so bì, chỉ là có chút ghen tị mà thôi.” Cố Tiêu nghiêng mắt, sâu kín nhìn cô: “Bảo bối. Chừng nào em chuẩn bị tốt đây?”
Hứa Giai Ninh ấp úng, ngượng ngùng không nói, đôi mắt sóng sánh ánh nước hơi liếc nhìn hắn rồi lại vội cụp xuống né tránh, hành động giống như vô tình câu dẫn này khiến Cố Tiêu trong nháy mắt ngả mũ đầu hàng, không thể nhịn được lại cúi đầu hôn xuống.