Xuyên Vào Mạt Thế Tôi Hố Tác Giả Phát Khóc Rồi

Chương 108



Cô ấy không chỉ chủ động nghĩ đến việc hợp tác với căn cứ cứu trợ, mà vì cứu người cũng không ngại vạch trần sự tồn tại của không gian, cô ấy thật sự đã thay đổi rồi.

[Bốn tia sét kinh hoàng giáng xuống, trực tiếp khiến xe tải nổ lốp cùng lúc, phát ra tiếng động lớn. Người đàn ông dẫn đầu nhìn ba người, nhếch mép: "Các người đã thấy rồi đấy, mười người chúng tôi đều sở hữu dị năng hệ Lôi điện, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, các người còn có thể bớt đau khổ."]

[Chúc Minh đẩy đẩy gọng kính không viền, cũng đưa tay tụ tập một đám mây, khác biệt là, một mình anh ấy đã đuổi kịp hiệu ứng của mười người đối diện liên thủ, lại một đám mây diện tích mười mét vuông xuất hiện trên không trung, sấm chớp đùng đoàng.]

[Hai bên đánh nhau ngang tài ngang sức, nhưng đối thủ quá hèn hạ, bất ngờ thao túng lôi điện đánh úp về phía Từ Hân Di và Văn Vũ. Văn Vũ là hỏa linh, cô dùng thân thể che chắn cho bạn tốt, tự mình gánh chịu một kích này. Cơ thể cô quả nhiên không sao, chỉ là tóc bị sét lửa đốt trụi hết…]

Văn Vũ: Cái gì cái gì?

Thật là quá đáng!

Cô trừng mắt, cầm bút đổi "lôi điện" thành -

Lôi người sao? Để bọn họ được một phen mất mặt xấu hổ?

Ngay khi hạ bút, cô đột nhiên thay đổi chủ ý, đổi một chữ, chỉ cảm thấy chiếc khăn quàng đỏ trước n.g.ự.c mình bỗng chốc trở nên rực rỡ.

Giây tiếp theo.

Bốn lốp xe tải đồng thời nổ tung, tên dị năng giả dẫn đầu bên kia nhếch mép: "Các người đã thấy rồi đấy, mười người chúng tôi đều sở hữu dị năng Lôi Phong*, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, các người..."

( Lôi Phong được mô tả là một người vẫn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình)

Xung đột logic, nội dung tự động sửa chữa.

"Các người chờ chút đến cổng căn cứ rồi không cần tự mình chuyển đồ đâu, cái tủ quần áo to như vậy nhìn là biết nặng rồi, hai cô gái làm sao bê nổi, chúng tôi người đông sức lớn, cứ để việc này cho chúng tôi."

Chúc Minh đã chuẩn bị tinh thần một mình cản bọn họ lại để Từ Hân Di và Văn Vũ chạy trước: "..."

Từ Hân Di đang định kéo Chúc Minh và Văn Vũ cùng chạy vào không gian: "..."

Văn Vũ vẫn giữ nguyên đội hình, vẻ mặt vô tội: "..."

Hôm nay đến lượt Doãn Ny âm thầm tàng hình bảo vệ Văn Vũ: "..."

Xe tải nhanh chóng lái đến cổng căn cứ cứu trợ, mười "dị năng giả" Lôi Phong tranh nhau giúp đỡ dỡ hết đồ xuống xe, lại quay sang nói với những người dân ra xem náo nhiệt:

"Mười người chúng tôi ngày thường vẫn luôn đi loanh quanh khu vực này, các cô chú anh chị em nếu gặp khó khăn gì thì cứ việc nói, một câu là xong."

Ông chú già giơ ngón cái với bọn họ: "Người tốt a, đúng là Lôi Phong sống."

Bên trong phòng chỉ huy, lấy danh nghĩa nhận được tin từ Liên minh khu trú ẩn, Từ Hân Di đã thông báo cho Tư lệnh Ôn về hàng loạt hành vi độc ác của nhà khoa học quái nhân, đồng thời đưa ra "dự đoán" hợp lý về làn sóng zombie sẽ xuất hiện trong tương lai.

Cô ấy không hề biết rằng, căn cứ từ lâu đã phát hiện ra sự tồn tại của phòng thí nghiệm bí mật và đang theo dõi Giáo sư Kaka.

Gần hai tháng nay, Du Tâm Chiếu luôn dọn dẹp zombie ở khu vực biên giới. Bề ngoài là để ngăn chặn chúng xâm nhập vào lãnh thổ Tứ Quý gây hại, nhưng thực chất là để tìm kiếm tung tích của Giáo sư Kaka.

Nghe xong manh mối mà Từ Hân Di đưa ra, kết hợp với những thông tin đã có, cô ấy đã có phát hiện mới và lập tức dẫn đội đi tìm người.

Sau khi tiễn Từ Hân Di và Chúc Minh, Văn Vũ định xem tình hình của đội phó Du và phối hợp từ xa, không ngờ lại đọc được nội dung như thế này:

"Vì muốn lấy lòng Tưởng Chi Điền, để anh ta thấy được tấm lòng và năng lực của mình, Lâm Tiểu Viện đã không tiếc lạm dụng dị năng tích trữ của cải khiến hoạt động thương mại trong thế giới tận thế trở nên hỗn loạn."

"Bất cứ nơi nào cô ta đi qua, những người bán hàng rong đều bị mất đồ hoặc bị lừa đảo, thậm chí còn bị thương. Nói chung là ai nấy đều trắng tay, còn những tài sản bất chính kia thì như mọc cánh, âm thầm bay vào kho riêng của Lâm Tiểu Viện."

Văn Vũ bĩu môi, khi mọi người đang nỗ lực sống sót, loại người ích kỷ như vậy lại càng thêm chướng mắt.

Cô cầm bút quang học, chợt nhớ ra điều gì bèn hỏi hệ thống: "Nini, không phải cậu nói tác giả cũng bị ràng buộc với hệ thống, có thể từ chối sửa đổi của tôi sao? Sao cô ấy vẫn im hơi lặng tiếng thế?"

Hệ thống cười khẽ, giọng điệu có chút đắc ý: "Không phải cô ấy im hơi lặng tiếng, mà là hệ thống của cô ấy cấp bậc thấp hơn tôi, bị tôi đè bẹp không ngóc đầu lên nổi."

"Vậy là cô ấy thực sự không định cập nhật nữa sao?"

"Cũng không hẳn, nhưng hiện tại cô ấy hoàn toàn không biết phải viết tiếp như thế nào. Không viết thì bị mọi người cười chê, viết thì bị mắng chửi."