Trước đây cô đã không ưa gì nam chính, cảm thấy anh ta có chút giả tạo, bây giờ ngay cả lớp kính lọc cơ bản cũng hoàn toàn vỡ vụn.
Không ngờ tên này lại có tâm cơ như vậy, cố ý giả vờ như là muốn giúp đỡ căn cứ mới ra tay, thật ra là muốn liên thủ với lực lượng của đội cứu hộ cùng nhau đuổi bọn cướp đi, tránh cho địa bàn của mình trở thành mục tiêu tiếp theo.
Như vậy cũng được đi, dù sao cũng là giúp đỡ lẫn nhau, vậy mà cuối cùng anh ta còn đòi hỏi căn cứ 100 cân gạo, nói là phí ra tay, thật là mặt dày vô sỉ!
Văn Vũ bất mãn tiếp tục đọc xuống, rất nhanh đã lật đến “Chương 4: Thu hoạch lớn”.
Nội dung vừa nhìn đã thấy –
『Tưởng Chi Điền nhận được 100 cân gạo, dẫn theo thành viên mới rời đi, không ngờ ở ngoài cửa căn cứ lại suýt chút nữa đụng trúng một người đàn ông có vết sẹo ở khóe mắt.』
『Anh ta khó chịu nói: “Người nào, đứng ngây ra đó làm gì?”』
『Người nọ cũng hừ lạnh một tiếng: “Tao đến xem náo nhiệt, liên quan gì đến mày?”』
Ban đầu cô còn tưởng rằng Tưởng Chi Điền sắp gặp phải đối thủ lợi hại, Văn Vũ còn có chút mong đợi, cho đến khi nhìn thấy hai người không đánh không quen biết, Tưởng Chi Điền vô tình thu phục được một dị năng giả “thiên lý nhãn” thì tức đến mức cô nghẹn họng, thở hổn hển.
Ôn Tư Duệ thấy cô đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước, giống như nhìn thấy chuyện gì đó không vui, càng lúc càng tức giận, trong nháy mắt liền liên tưởng đến dị năng tiên tri của cô.
Anh ấy lo lắng hỏi: “Có phải sắp xảy ra chuyện gì rồi không?”
Văn Vũ hoàn hồn, đột nhiên có ý tưởng lóe lên trong đầu. Cô nắm lấy cánh tay của anh ấy mà gấp gáp nói: “Đội trưởng Hứa nói anh ở trong căn cứ chuyên môn phụ trách nghiên cứu những con dị thú đó, vậy anh còn con nào sống không? Càng nhiều càng tốt, tốt nhất là loại dễ g.i.ế.c một chút, cho tôi mượn dùng thử, tôi đang vội!”
Thấy cô sốt ruột như vậy, Ôn Tư Duệ không dám chậm trễ mà vội vàng gọi một tiểu đội trưởng tới, ghé vào tai người đó nói nhỏ vài câu.
Tiểu đội trưởng nhanh chóng đi rồi lại quay về, mang theo một chiếc hộp kim loại to bằng hộp giày.
Ôn Tư Duệ mở hộp ra đưa cho Văn Vũ: “Bên trong này có năm con kiến đột biến đều đã bị tôi tiêm thuốc an thần, cô xem thử có được không?”
Văn Vũ ghé sát vào trong hộp nhìn, thân hình nhỏ bé, số lượng nhiều, thế này thì tốt quá rồi!
Cô mượn con d.a.o găm của tiểu đội trưởng rồi đặt chiếc hộp kim loại xuống đất mà ngồi xổm bên cạnh, sau đó đ.â.m lia lịa vào trong hộp, vẻ mặt có lẽ còn dữ tợn hơn cả Dung ma ma.
Mỗi con kiến đột biến chỉ to bằng bàn tay cô, đ.â.m mấy nhát đã phun ra không ít máu, rất nhanh sau đó cô bắt đầu thấy buồn nôn, đành phải dời tầm mắt, trừng mắt nhìn mấy tên thanh niên đang gây chuyện để tìm động lực.
Tên thanh niên dẫn đầu nhận ra ánh mắt của Văn Vũ, quay đầu trừng mắt nhìn cô: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy đàn ông bao giờ à?”
Văn Vũ há miệng: “Ọe…”
Lão Lưu lập tức chỉ vào cháu trai mình mắng: “Nhìn cái mặt mày kìa, dọa con gái nhà lành người ta nôn hết cả ra rồi!”
Bởi vì thời điểm Văn Vũ nôn quá đúng lúc, câu nói của lão Lưu khiến tên cháu trai nghẹn họng, mặt đỏ như gan lợn, chọc cho mọi người xung quanh cười ha hả.
Tên thanh niên dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, giục giã bốn tên đồng bọn: “Nhanh lên, đừng có mà lề mề như chưa thấy đồ tốt bao giờ vậy, đến khu trú ẩn của lão đại Tưởng cái gì mà chẳng có, vứt mấy thứ đồ bỏ đi này đi.”
Trong bốn người, có ba người nghe xong cảm thấy có lý, không còn do dự tiếc nuối nữa, động tác trên tay nhanh hơn, người còn lại thì ngược lại, vốn dĩ đã chậm chạp, nghe vậy thì không động đậy nữa.
Ứng Chuẩn nhìn người cuối cùng: “Còn một phút, nhanh thu dọn đi.”
Người nọ theo bản năng đưa tay ra nhưng lại dừng lại giữa không trung, nhỏ giọng hỏi: “Lỡ như hối hận… chúng tôi đi rồi, sau này còn có thể quay về nữa không?”
Ứng Chuẩn lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, không nói lời khó nghe nào mà chỉ khách quan thuật lại một sự thật: “Căn cứ cứu hộ cho phép đi hay ở tùy ý, nhưng chỉ nhường chỗ trống cho những người thật sự cần mà thôi.”
Tên thanh niên dẫn đầu thấy người này bắt đầu do dự, sợ anh ta lôi kéo ba người còn lại mà vội vàng tiến lên đá nhẹ vào người anh ta một cái: “Ra ngoài ăn sung mặc sướng, ai thèm quay về đây chịu khổ chứ, đừng có lề mề nữa, mày có phải đàn ông không vậy?”