Xuyên Vào Mạt Thế Tôi Hố Tác Giả Phát Khóc Rồi

Chương 137



Tiên Tôn vốn tưởng rằng mình lỡ lời, kết quả bị gia chủ Văn gia giành nói trước, hắn ngược lại không còn mặt mũi nào mà sửa lời, trong lòng tức giận muốn chết.

Nhìn Văn Vũ vui vẻ rời đi, hắn hừ lạnh một tiếng đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi.

Các vị khách đều cho rằng hắn bị câu mắng chửi ngông cuồng của Văn Vũ chọc giận, gia chủ Văn gia càng thêm đắc ý, thấp giọng khoe khoang với phu nhân:

“May quá, may mà ta phản ứng nhanh, trước khi Tiên Tôn mở miệng giáng tội, đã không chút do dự đuổi ả nghịch tử kia ra khỏi nhà, nếu không thì cả nhà chúng ta cũng bị liên lụy.”

Văn phu nhân dành cho ông ta ánh mắt khen ngợi: “Phu quân ta vẫn là người nhanh trí nhất.”

**

Chuyện này truyền đến tai Tô Mộng khi nàng ta đang bày biện một dãy lọ thủy tinh nhỏ xinh xắn trong khuê phòng xa hoa lộng lẫy.

Chất lỏng màu đỏ tươi trong bình là m.á.u người tươi mà nàng ta cố tình bỏ linh thạch ra mua.

Hôm nay có người tặng Tiên Tôn một đôi vẹt ma, người đó nhất định sẽ nhân cơ hội lấy lòng, bởi vì cặp vẹt ma này trông rất giống cặp vẹt mà nàng ta nuôi ở nhà trước khi xuyên sách, nàng ta nhất định phải có được chúng.

“Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ đã hỏi thăm được rồi, nghe nói Văn Vũ kia xuống núi không có chỗ nào để đi, thế mà lại chạy đến tiểu môn phái kém cỏi kia tham gia thí nghiệm nhập môn, vì kiểm tra ra đơn hỏa linh căn, thế mà lại được nhận vào, nhưng mà...”

“Nàng ta lại bị đuổi đi, đúng không?” Tô Mộng mỉm cười nói.

“Ôi chao, quả nhiên không có gì có thể qua mắt được tiểu thư! Bọn họ vừa nghe nói nàng ta chọc giận Tiên Tôn, vốn đã thu nhận vào nội môn, lập tức lại đuổi nàng ta ra khỏi sư môn, trong vòng một ngày liên tiếp bị đuổi ra khỏi gia môn và sư môn, tiểu thư thấy có buồn cười không?”

Nha hoàn kể xong, không nhịn được lộ ra vẻ mặt châm chọc: “Hừ, cũng không nhìn lại xem bản thân mình là cái thứ gì, đã mười sáu tuổi rồi mà tu vi mới chỉ có Luyện Khí tầng ba, đồ phế vật vô dụng như vậy, thế mà còn dám tự mình đa tình, nàng ta ấy à, lần này hoàn toàn trở thành trò cười cho cả Tu Tiên giới, đáng đời.”

Tô Mộng lắc đầu ngao ngán, những nha hoàn này đều bị nàng ta nuông chiều hư cả rồi, nói chuyện thật là không kiêng nể gì.

Nhưng nàng ta thích nuông chiều, ai quản được chứ?

Cả Tu Tiên giới chỉ có một vị Hóa Thần Tiên Tôn là Cảnh Huyền Ngọc, vì vậy mọi người đều gọi thẳng là “Tiên Tôn”, để thể hiện sự độc nhất vô nhị của hắn, căn bản không cần dùng họ tên, đạo hiệu để phân biệt.

Trên đời này tu vi có thể so sánh với hắn, ngoài Thiếu chủ Ma tộc của Ma giới, Yêu Vương của Yêu giới thì không còn ai khác.

Thiếu chủ Ma tộc năm đó đại chiến với Tiên Tôn bị thương hai chân, từ đó về sau không bao giờ xuất hiện trước mặt người đời, cũng không biết là có phải bị thương quá nặng hay không? Còn Yêu Vương của Yêu giới, nói như người hiện đại chúng ta thì chính là một kẻ an phận thủ thường, không bao giờ nhúng tay vào ân oán giữa hai giới tiên ma.

Nói tóm lại, ở Tu Tiên giới không ai dám đắc tội Cảnh Huyền Ngọc Tiên Tôn, mà vị trí của nàng ta trong lòng Tiên Tôn là không thể thay thế, tất nhiên có vốn liếng để mà kiêu ngạo.

“Thôi được rồi, không nói đến nàng ta nữa, mau đi xem xem, lồng làm bằng tinh thạch mà ta đặt làm cho vẹt ma đã xong chưa.”

Vì muốn thu hút sự chú ý của Tiên Tôn, thế mà lại dám nói năng ngông cuồng như vậy, trong mắt nàng ta, Văn Vũ này còn không bằng người tỷ tỷ giả tạo Văn Ca của nàng ta.

Ít nhất thì người phụ nữ kia còn biết Tiên Tôn thích loại nữ nhân như thế nào, còn cố gắng bắt chước mình để lấy lòng hắn, nếu không phải cảm thấy bị đe dọa, nàng ta cũng sẽ không tự mình ra tay.

Nha hoàn nghe vậy thì cúi người đáp: “Vâng, nô tỳ đi ngay đây, hì hì, hôm nay thật là ngày tốt lành, người đáng ghét đã đi rồi, vẹt ma của tiểu thư lại sắp đến rồi.”

Tô Mộng cũng cười.

Hôm nay quả thực là ngày tốt lành.

Ban đầu nghe nói nữ nhi nhà họ Văn này giống nàng ta đến chín phần, nàng ta cũng cảm thấy khó chịu, bây giờ ngược lại chỉ còn lại tâm trạng muốn xem trò cười.

Nam nhân bá đạo như Tiên Tôn làm sao có thể cho phép người giống nàng ta sau này lại đi ôm ấp người khác? Hơn nữa, những kẻ si mê hắn cũng không phải dạng dễ chọc.

Khuôn mặt của Văn Vũ kia xem ra là không giữ được rồi, haiz, thật là một cô nương đáng thương.

**

Bên này, Văn Vũ đã được thấy tốc độ lật mặt nhanh như lật bánh tráng của chưởng môn tiểu môn phái, sau khi bị tuyên bố đuổi ra khỏi sư môn thì liền rời đi.

Nào ngờ con gái của vị chưởng môn này không lâu sau đã đuổi theo, không nói không rằng kéo cô đến quán trọ tốt nhất trong thành dùng bữa, tiền tất nhiên là do đối phương trả.