Ông chủ quán trọ vốn còn hơi khó chịu, nghe nói không cần trả tiền liền lập tức cười hớn hở, "Dễ nói, tiên tử muốn hỏi gì cứ hỏi, ta không dám nhận là biết tuốt, nhưng mười dặm tám làng này chuyện gì ta cũng nắm rõ."
"Ông có từng nghe qua một nơi gọi là Vực Sâu Vô Tận không?"
Ông chủ quán trọ nghe vậy, đánh giá Văn Vũ từ trên xuống dưới một lượt, lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là vậy".
Nghĩ đến tiền thuê phòng hạng sang cả tháng trời coi như lời to, ông ta hạ giọng nói: "Tiên tử cũng nghe nói chuyện nơi đó dường như xuất hiện Thiên Hỏa rồi sao?"
Văn Vũ như chợt nhớ ra điều gì, thản nhiên gật đầu.
Ông chủ quán trọ lập tức hào hứng, "Chuyện này coi như cô nương hỏi đúng người rồi, cách đây không lâu Tiên Tôn trừng phạt một vị thiếp thất bị tẩu hỏa nhập ma, chính là một chưởng đánh bay nàng ta xuống đó."
Văn Vũ giả vờ nghi hoặc, "Chẳng lẽ là Đại tiểu thư nhà họ Văn, Văn Ca?"
"Đúng rồi, Văn Ca, hình như là cái tên này." Ông chủ quán trọ vừa nói vừa khoa chân múa tay, vẻ mặt vô cùng phấn khích.
"Nghe nói nữ nhân kia sau khi rơi xuống, không biết đụng phải cấm chế gì, cả vực sâu bỗng chốc bùng cháy, ánh lửa ngút trời. Ôi chao, đây chính là dấu hiệu của bảo vật Thiên Hỏa cường đại xuất thế. Chỉ tiếc nơi đó một khi đã phong ấn, cho dù là bản thân Tiên Tôn cũng không vào được, chỉ có thể chờ ba năm hoặc năm năm, đợi phong ấn yếu đi mọi người mới có thể hợp lực mở ra một khe hở, vào trong tìm kiếm bảo vật…"
Văn Vũ sắp xếp lại mạch suy nghĩ, thầm oán trách với hệ thống trong lòng, "Không phải chứ, vậy chẳng lẽ tôi phải tìm chỗ chờ ba năm hay năm năm, mới có thể vào Vực Sâu Vô Tận cứu người?"
Hệ thống thử lẻn vào phần mềm viết truyện dò xét, kết quả bị đánh bật ra ngoài, kêu lên "ái u" một tiếng đầy tủi thân, nói:
"Hình như là vậy, phần mềm viết truyện tuân theo logic của thế giới, cho dù cô cưỡng ép sửa ra một cái Vực Sâu Vô Tận, nó cũng sẽ biến thành nơi trùng tên, bên trong không có tác giả đâu."
Phần mềm viết truyện sẽ không can thiệp vào việc cô sửa chữa, nhưng phải đảm bảo logic của thế giới này không bị sụp đổ, vậy chẳng phải giống hệt Thiên Đạo sao?
Văn Vũ trầm tư.
Ngoài ra, giả thiết dòng thời gian như sau:
Cô là do tác giả, cũng chính là Đông Chí Tiên Tử, triệu hồi đến đây cách đây không lâu, ban đầu xuất hiện ở Vực Sâu Vô Tận với hình dạng Hỏa Linh, sau đó trải qua chuyện gì, làm sao lại biến thành tiểu thư nhà họ Văn?
Từ lúc rời khỏi quán trọ, cô vẫn luôn suy nghĩ về điểm kỳ lạ trong đoạn tình tiết khởi đầu này.
"Nini, tại sao tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì về khoảng thời gian trước khi đi dự tiệc mừng thọ?"
Hệ thống đáp: 「Bởi vì cô cứ chần chừ mãi ở mạt thế không chịu đi, cho nên lúc đó mới xuất hiện dấu hiệu Thiên Hỏa giáng trần, nhưng cũng may là cô hành động chậm, mới không bị Tiên Tôn cùng đám người tu tiên chính đạo phong ấn chung với Đông Chí ở Vực Sâu Vô Tận. 」
Văn Vũ xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc, vẫn có điểm không hiểu, "Vậy chẳng lẽ tôi trực tiếp thay thế tiểu thư nhà họ Văn sao? Nhưng tôi đã soi gương rồi, khuôn mặt này giống hệt tôi trước kia, chẳng lẽ tôi trời sinh đụng mặt nữ chính trong truyện của tác giả?"
Hệ thống: "..."
「Ký chủ, là một độc giả kỳ cựu, tại sao cô lại dùng não để đọc truyện?」
Văn Vũ: "..."
"Cảm ơn, cậu đã giải đáp hoàn hảo mọi thắc mắc của tôi."
Chuyện này đến đây xem như bỏ qua:)
**
Huyền Minh Tông nhờ có vị Hóa Thần Tiên Tôn là Cảnh Huyền Ngọc trở thành đệ nhất đại tông môn trong giới tu tiên, dãy núi nơi tông môn tọa lạc càng là mạch linh khí trải dài, linh khí trong môn phái vô cùng nồng đậm, là nơi tu luyện trong mơ của biết bao tu sĩ.
Người đến bái sư không phải ai cũng có thể vượt qua khảo hạch, những người này không muốn rời đi, lâu dần dưới chân núi hình thành nên một thị trấn sầm uất.
Trong thành tiên phàm chung sống, nhân tài vô số, được đặt tên là: Nhật Nguyệt thành.
Hai chữ Nhật Nguyệt được tách ra từ chữ "Minh" ở giữa chữ "Huyền Minh Tông", thể hiện sự tôn kính.
Văn Vũ đi lang thang trên đường phố, tùy ý ngắm nhìn linh đan diệu dược, phù lục trận bàn được bày bán la liệt hai bên đường, trong lòng có chút buồn chán.
"Ứng Chuẩn đi lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa quay lại..."
Mặc dù mọi thứ ở đây đều rất mới mẻ, tràn đầy cảm giác mới lạ, nhưng cô lại nhớ đến tất cả những gì thuộc về mạt thế.
Trên trời bay qua một cỗ xe ngựa xa hoa do độc giác thú kéo, trong đầu cô hiện lên hình ảnh con gà trống biến dị thích mặc cả, vừa đáng yêu vừa láu cá.
Lúc cô bay đi, con gà trống chuyên dụng của cô ngồi xổm ở góc tường khóc nức nở.
Trong quán trà có người lên sân khấu kể chuyện, cô lập tức nhớ đến đám chim vui tính kia, ngay cả khi trong đám đông có một nam tử trẻ tuổi dung mạo cực kỳ tuấn tú đi tới, cô cũng lập tức nghĩ đến đội trưởng Ứng ——