Xuyên Vào Mạt Thế Tôi Hố Tác Giả Phát Khóc Rồi

Chương 163



Văn Vũ xem xong cuộc đối đầu giữa nữ chính và tác giả với vẻ mặt đồng cảm, cầm bút quang học, nhanh chóng sửa chữ "không hiểu" thành "hiểu".

Một giây sau.

Tô Mộng trong hang động nhìn Đông Chí tiên tử với ánh mắt sâu thẳm, khẽ cong môi mỉm cười, "Đương nhiên ta hiểu --"

Logic xung đột, cốt truyện tự động sửa chữa.

Tô Mộng xé bỏ lớp vỏ bọc dịu dàng thường ngày, ác độc nói:

"Hừ, chẳng qua chỉ là một bộ truyện tu tiên cẩu huyết song nữ chính xuyên sách, ai mà chẳng biết, ta là bạch nguyệt quang, ngươi là thế thân, chúng ta đều biết diễn biến của cốt truyện, nhưng hai người chỉ có thể sống một, cho nên khi ta nhận ra điều gì đó không ổn liền ra tay trước, mượn d.a.o g.i.ế.c người của Tiên Tôn để g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi, bây giờ đã hiểu tại sao mình thua rồi chứ?

"Còn tự cho là mình che giấu hoàn hảo, cũng không nghĩ xem, nếu là người ở thế giới này, sao có thể hiểu được hành động tao nhã giơ ngón tay giữa đeo nhẫn lên cho người ta xem của ta, trọng điểm là ngón giữa chứ không phải chiếc nhẫn? Ngươi cho rằng ta không phát hiện khóe miệng ngươi giật giật sao?"

Đông Chí tiên tử: "???"

Logic chặt chẽ, suy nghĩ rõ ràng, thật muốn cho đám độc giả suốt ngày mắng chửi cô ấy dưới phần bình luận xem thử, ai nói nữ chính cô ấy viết là kẻ ngu ngốc, chẳng phải rất âm hiểm, lừa gạt cả mẹ ruột sao!

Cô ấy tức giận chất vấn: "Cuối cùng ngươi cũng chịu thừa nhận, lúc trước là ngươi hãm hại ta tẩu hỏa nhập ma, cũng là ngươi g.i.ế.c người rồi đổ tội cho ta?"

『Tô Mộng nhíu mày, xoa xoa trán, nàng ta cảm thấy bản thân vừa rồi có chút không bình thường, có thể là do bị ảnh hưởng bởi ma khí dưới đáy vực sâu này, thế mà lại bắt đầu nói nhảm.』

『Không được, ta không thể nói nữa, nói nhiều sai nhiều, họa từ miệng mà ra.』

Văn Vũ nhìn thấy đoạn này, không khỏi "chậc chậc" hai tiếng: Nhìn xem, đây chính là buff gia tăng của hào quang nữ chính, trong nháy mắt thoát khỏi sự trói buộc của việc sửa đổi cốt truyện.

May mà thời gian tám năm dài dằng dặc, không nói đến việc Văn Vũ kiên trì khổ luyện, chỉ cần đổi đám ma vật mà Ứng đại Ma Tôn tiêu diệt khắp nơi thành điểm cống hiến tu tiên, cũng đủ để cô viết xong một bộ truyện dài trăm vạn chữ.

Còn hệ thống 【Bút đưa cô, cô viết đi】 của cô cũng đã trải qua N lần nâng cấp, quyền hạn sửa đổi từ ban đầu chỉ được sửa năm lần trong một chương đã được nâng cao rất nhiều.

Cho nên, cô không chút do dự cầm bút lên lần nữa, sửa cả câu "Không được, ta không thể nói nữa" thành "Không được, ta không thể trốn tránh nữa, thành khẩn khai báo, sẽ được xử lý khoan hồng."

Gói "Giác ngộ hướng thiện" phiên bản nữ chính, xin cứ tự nhiên.

Một giây sau.

Suy nghĩ của Tô Mộng liên tục thay đổi, cuối cùng hạ quyết tâm, gật đầu.

"Là ta làm, ta đã dùng rất nhiều tiền mua chuộc thị nữ của ngươi, bảo ả ta giấu một khối ma ngọc dưới gầm giường của ngươi, mỗi ngày ngươi nằm xuống ngủ, đều sẽ bị một chút ma khí hỗn tạp xâm nhập vào thức hải, lâu dần, một khi tu luyện tự nhiên sẽ tẩu hỏa nhập ma."

Đông Chí tiên tử nghiến răng nghiến lợi, "Khó trách ngươi lại vô tình g.i.ế.c c.h.ế.t thị nữ kia, hóa ra là để diệt khẩu, vậy chuyện đổ tội cho ta đại khai sát giới, cũng là do hai người các ngươi cấu kết với nhau?"

Lần này Tô Mộng lại lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ thương hại, "Chuyện ta chưa từng làm, đừng có đổ lên đầu ta, rõ ràng là Tiên Tôn tâm ma bộc phát, vô tình làm bị thương người vô tội, để bảo vệ danh dự của mình nên mới đổ tội cho ngươi, ngươi cũng không suy nghĩ xem, nếu không phải tu vi Hóa Thần, thì ai có thể ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t nhiều người như vậy trong một chiêu?"

Đông Chí tiên tử: "..."

Đúng là đồ con bất hiếu, lúc trước cô ấy thà rằng viết luôn hai kẻ vô dụng cùng nhau tu tiên còn hơn!

Cô ấy tức đến mức đau tim, co rúm người lại, xiềng xích cấm chế linh lực trói trên tay chân liền "leng keng" vang lên.

Sự thật đã rõ ràng --

Để nâng cấp hệ thống 【Từ chối hướng dẫn viết lách】, cô ấy không nghe lời khuyên của độc giả, cố chấp viết bừa, dựa vào thực lực viết nam nữ chính thành phản diện, sau đó tự gánh lấy hậu quả.

Nếu như ông trời cho cô ấy thêm một cơ hội nữa, cô ấy nhất định sẽ không cứng đầu như vậy, mà sẽ ngoan ngoãn xin lỗi và sửa chữa.

"Đúng rồi, Văn Vũ đâu, sao cô ấy không đến?"

Đông Chí tiên tử trong lúc hối hận, quỷ thần xui khiến hỏi một câu.

Sau đó, cô ấy bỗng nhiên tỉnh ngộ, trách sao hôm nay Tô Mộng lại phối hợp như vậy, hỏi gì nói nấy, cô ấy cá là do Văn Vũ giở trò!

À không, là do Văn Vũ giúp đỡ.

Ai có thể ngờ được, tám năm trước khi rơi vào tuyệt vọng, cọng rơm cứu mạng duy nhất mà cô ấy nghĩ đến, lại là độc giả đầu tiên bị cô ấy một câu nói đưa vào mạt thế chứ?

Không biết những năm nay cô ấy sống ở đây thế nào?

Đông Chí tiên tử vô tình liếc nhìn biểu cảm buồn bực của Tô Mộng khi nghe thấy cái tên này, đột nhiên hiểu ra --

Xem ra Văn Vũ sống rất tốt.

Nhìn bộ dạng ấm ức của Tô Mộng này, chắc hẳn những năm nay nàng ta bị Văn Vũ hành hạ không ít, đúng không?

Biết ngay là không ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Văn Vũ, cô ấy không được, Từ Hân Di và Tưởng Chi Điền không được, Tô Mộng và Cảnh Huyền Ngọc cũng vậy.

Đều là nhân vật do cô ấy tạo ra, chẳng ai hơn ai, chẳng lẽ còn thông minh hơn bản thân cô ấy sao?

Hừ, để cho cặp con cái bất hiếu này run rẩy dưới sự thống trị khủng bố của con nhóc Văn Vũ kia đi!

Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Văn Vũ bận rộn suốt dọc đường cuối cùng cũng xuất hiện cùng với Ma Tôn Ứng Chuẩn.

Nhìn thấy Huyền Ngọc Tiên Tôn vẫn nằm bất động ở cửa hang động, trên người tỏa ra mùi khét, hai người lịch sự lựa chọn phớt lờ, nhanh chóng vòng qua hắn đi vào.