Xuyên Vào Mạt Thế Tôi Hố Tác Giả Phát Khóc Rồi

Chương 19



Mọi người nghe xong đều phá lên cười.

Cười rồi lại nghĩ đến điều kiện thiếu thốn của căn cứ, suýt nữa thì rơi nước mắt.

Tư lệnh Ôn cố gắng kìm nén cảm xúc áy náy trong lòng, không dám nhìn chân của cháu trai mình: “Căn cứ của chúng ta nằm cạnh biên giới, diện tích rừng nguyên sinh lớn, dị thú chạy ra từ trong đó nhiều, tài nguyên chôn vùi dưới lớp cát vàng lại ít, điều kiện quả thật gian khổ, làm khó mọi người rồi.”

Ứng Chuẩn thản nhiên tiếp lời: “Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, tiếp theo còn phải ứng phó với thiên tai lần thứ hai sau hai tháng rưỡi nữa, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, theo như tiên đoán của Văn Vũ, đến lúc đó không chỉ dị thú tiến hóa ra dị năng, mà thực vật biến dị cũng sẽ bắt đầu chạy loạn khắp nơi, điều kiện sẽ càng gian khổ hơn.”

Mọi người: “...”

Cảm ơn, đột nhiên muốn trân trọng hiện tại.

Vệ Trúc Tử ngó nghiêng hỏi: “Các căn cứ và khu trú ẩn khác xung quanh điều kiện đều tốt hơn chúng ta rất nhiều, tại sao chúng ta không cân nhắc đến việc trực tiếp đầu quân cho họ?”

Anh em bọn họ “đi từng nhà” cướp bóc, chưa bao giờ thiên vị ai nên rất rõ ràng tình hình của mỗi nơi.

Tư lệnh Ôn lắc đầu: “Các căn cứ lân cận cũng không phải là gần đây lắm, không có xe mà đi bộ, di chuyển quy mô lớn rất nguy hiểm, hơn nữa những nơi khác cũng không gánh nổi nhu cầu lương thực của nhiều người như vậy, chi bằng cứ ở yên một chỗ.”

Trần Lưu vỗ n.g.ự.c ầm ầm: “Yên tâm đi, chuyện tài nguyên cứ giao cho tôi, nếu không được thì tôi sẽ quay lại con đường cũ, thiếu gì thì tôi sẽ mang về cho mọi người, với tốc độ của tôi thì đến xe cũng không đuổi kịp.”

Ứng Chuẩn cau mày: “Cướp bóc, trộm cắp, bắt nạt kẻ yếu, tất cả đều bị xử lý theo quân pháp tinh tế, không cần tôi phải nói lại lần thứ hai.”

Trần Lưu xấu hổ, cảm thấy mình có lòng tốt lại bị trách oan.

Hắn ta len lén nhìn Văn Vũ, ý là cô mới là lão đại của bọn họ, muốn phạt cũng phải là cô nói mới được.

Văn Vũ nghiêm túc tuyên bố: “Đội trưởng Ứng mà nổi giận thì có thể xé xác cả dị trâu, mạng nhỏ của tôi là do anh ấy cứu về đấy, chuyện trừng phạt đương nhiên là nghe theo anh ấy.”

Trần Lưu lập tức ủ rũ, nhìn Ứng Chuẩn lại giống như nhìn thấy một con dị thú hình người, khẽ đánh vào miệng mình một cái, sau đó chạy biến ra ngoài như một cơn gió.

Khấu Phàm và Vệ Trúc Tử thấy vậy thì vội vàng giơ tay lên trời mà thề son thề sắt: “Ba anh em chúng tôi sẽ giám sát lẫn nhau, tuyệt đối không tái phạm, xin Tư lệnh và các vị đội trưởng yên tâm!”

Nói xong cũng sợ hãi khi đối mặt với Ứng Chuẩn, kêu lên rằng phải đi quét đất rồi chạy ra ngoài.

Chờ đến khi tiếng bước chân bên ngoài đã đi xa, Ôn Tư Duệ mới cười trêu chọc: “Ứng Chuẩn, rốt cuộc cậu đã làm gì mà lại khiến cho Tiểu Vũ có ấn tượng đáng sợ như vậy?”

Ứng Chuẩn lạnh lừng liếc anh ấy một cái, anh đang định nói chuyện về kinh nghiệm chiến đấu với bọ cạp (bị liếm) của anh ấy thì Hứa Nặc đột nhiên hô vang ở ngoài cửa: “Báo cáo!”

Tư lệnh Ôn: “Vào đi.”

Rõ ràng là Hứa Nặc đã chạy một mạch từ đằng xa tới, hai má ửng hồng, hơi thở dồn dập, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc cô ấy đứng nghiêm chào theo chuẩn mực.

“Báo cáo Tư lệnh, đội trưởng Ứng, đội phó Du cho người gửi tin về, thế lực vũ trang ở nước ngoài tình cờ cứu được hai mươi học sinh tiểu học, là đồng bào của chúng ta, bọn họ đi du lịch trước khi tận thế ập đến, hỏi chúng ta có muốn nhận không.”

Ôn Tư Duệ cười khẩy: “Nói gì vậy, là đồng bào của chúng ta, sao có thể không nhận?”

Tư lệnh Ôn tiếp lời nhưng điều đầu tiên ông hỏi lại là một chuyện khác: “Ai là người quay về báo tin, sao không tự mình đến đây?”

Hứa Nặc xấu hổ cười khan hai tiếng: “Biết ngay là không giấu được ngài mà, là Tiểu Đậu, lúc sắp đến căn cứ thì bị một con kền kền biến dị tóm được, sợ ngài lo lắng nên nhất quyết không cho tôi nói, à, lần này cũng nhờ có người canh gác mới đến của chúng ta phát hiện kịp thời, chúng tôi vội vàng chạy ra ngoài cứu cậu ấy về.”

“Bị thương nặng không?”

“Cũng tạm, cánh tay bị cào rách một mảng, chảy rất nhiều máu, lúc đó cậu ấy có chút yếu ớt, tôi đã cho người đưa cậu ấy đi băng bó rồi.”

Căn cứ không có lương thực, lại càng không có thuốc men và túi máu, Tư lệnh Ôn đã không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu mình thở dài, lắc đầu không hỏi thêm nữa.

Ứng Chuẩn lại nhắc đến chuyện của những đứa trẻ: “Bọn họ có đưa ra yêu cầu gì quá đáng không?”