Xuyên Vào Mạt Thế Tôi Hố Tác Giả Phát Khóc Rồi

Chương 29



Noel lộ ra vẻ mặt chế giễu.

Ngây thơ quá, sức hút của Rebecca thì toàn tinh tế không ai có thể cưỡng lại được, huống hồ gì là một lũ nhóc chưa hiểu sự đời?

Ngay sau đó, cậu bé được coi là đại ca trong nhóm du lịch lên tiếng: “Đủ rồi, chúng tôi đều là nhà khoa học –”

Nửa câu trước đã trở thành sự thật, nội dung nửa câu sau xung đột logic, câu chuyện tự động sửa chữa.

Cậu bé mười bốn, mười lăm tuổi ngẩn người, cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng lời nói tiếp theo lại tuôn ra một cách tự nhiên: “Chúng tôi không rảnh gặp Rebecca, chỉ muốn nhanh chóng quay về nước cống hiến cho tổ quốc!”

Noel: “???”

Tất cả mọi người của đội cứu hộ: “…”

Để tránh cho người khác biết được hiện tượng kỳ lạ này có liên quan đến Văn Vũ, đảm bảo cô sẽ không bị thế lực nước ngoài để mắt tới, nên mọi người đều cố gắng kìm nén không nhìn cô giả vờ ra vẻ “đúng vậy, chúng tôi đã biết trước rồi, chính là bình tĩnh như vậy đấy”.

Trong ánh mắt ngơ ngác của Noel và đồng bọn, những đứa trẻ lúc nãy còn khóc lóc, giận dỗi, đòi ăn vặt, bỗng chốc lột xác thành người khác, đứa nào đứa nấy đều khí chất hơn người, giống như những tinh anh nghiên cứu khoa học quyết tâm quay về nước cống hiến.

Ứng Chuẩn cũng bị thao tác này của Văn Vũ chọc cười, lũ trẻ này lớn nhất thì mười mấy tuổi, nhỏ nhất mới bảy, tám tuổi, vậy mà cô cũng nghĩ ra được.

Quyết định rồi, sau khi quay về nhất định phải để cho Ôn Tư Duệ dạy kèm cho cô.

Tuy nhiên, cũng may là nhờ có Văn Vũ ra tay kịp thời, đội cứu hộ mới tránh được việc tiếp tục dây dưa với Noel và đồng bọn, thuận lợi đưa lũ trẻ rời đi.

Lúc này, vì không muốn bỏ lỡ mười bao gạo và mối quan hệ dị năng giả trong tương lai, Từ Hân Di đã nói rất nhiều, Tưởng Chi Điền cuối cùng cũng đồng ý để cô ta lái xe đến giúp đỡ đồng bào.

Tuy nhiên, xe của bọn họ lại lướt qua đội cứu hộ vừa mới giải quyết xong vấn đề một cách hoàn hảo.

Từ Hân Di: “…”

Chờ đến khi Ứng Chuẩn và những người khác thức trắng đêm chạy về căn cứ, thì một cảnh tượng thần kỳ hơn nữa đã xuất hiện.

Lũ trẻ sau một chặng đường dài di chuyển không hề khóc lóc, cũng không kén ăn, ngoan ngoãn ăn một bát cháo loãng, sau đó cùng Ôn Tư Duệ đi vào phòng nghiên cứu bắt đầu nghiên cứu khoa học.

Có đứa giỏi chế tạo vũ khí, có đứa am hiểu kỹ thuật liên lạc bằng sóng điện, lại có đứa là chuyên gia xây dựng…

Tư lệnh Ôn trước đó còn đang lo lắng không biết nên sắp xếp lũ trẻ này như thế nào, bây giờ lại cảm thấy an ủi vô cùng.

Ai nói trẻ con thì chỉ biết khóc lóc làm phiền người lớn?

Trẻ em là tương lai của đất nước, hy vọng đã ở ngay trước mắt rồi!

Ngoài ra, không ngờ rằng Noel và đồng bọn không những nhường lại quyền sử dụng đất một trăm năm mươi dặm, mà còn tặng kèm hai mươi nhà khoa học quý giá khiến cho ông nhịn không được mà cảm thán.

Đúng là, bà con xa không bằng láng giềng gần.

Tư lệnh Ôn: Chúng ta không thể thiên vị, còn đồng bào nào ở nước đâu cần được giúp đỡ nữa không?

Văn Vũ: Ngài đợi cháu tìm xem đã.

Ứng Chuẩn: …

Lương thực có rồi, vũ khí có rồi, dị năng giả và nhà khoa học cũng không thiếu, toàn bộ căn cứ 168 tràn đầy sức sống.

Tư lệnh Ôn chính thức truyền tin tức về thảm họa sương mù ngày 1 tháng 4 đến tất cả các căn cứ cứu viện trên toàn quốc, kêu gọi mọi người chung tay góp sức, cố gắng giảm thiểu thiệt hại do thảm họa tiếp theo gây ra.

Tin tức như hòn đá khuấy động mặt hồ yên ả.

Một số ít người phụ trách căn cứ lựa chọn tin tưởng, bắt đầu cùng họ nghiên cứu chiến lược phòng chống sương mù, một bộ phận khác thì cho rằng Tư lệnh Ôn đang cố tình gây chú ý, muốn nhân cơ hội này moi thêm tài nguyên từ ngân khố quốc gia.

Phần lớn còn lại giữ thái độ trung lập, tạm thời án binh bất động.

Chớp mắt đã hai tháng trôi qua, ban ngày Văn Vũ đi theo Ứng Chuẩn ra ngoài cứu người, tìm kiếm tài nguyên, buổi tối bị Dư Tâm Chiếu lôi kéo rèn luyện thể năng, học tập kỹ thuật chiến đấu.

Nhờ vào nghị lực kinh người và sự quyết tâm với bản thân, cô đã lột xác trong thời gian ngắn, từ một kẻ gà mờ biến thành kẻ lót đường miễn cưỡng chen chân được vào đội cứu viện, tốc độ tiến bộ có thể nói là thần tốc.

Chỉ có một điều, không biết nên vui hay nên buồn.

Trong khoảng thời gian này, dị thú dường như đã bước vào kỳ ngủ đông, rúc trong rừng nguyên sinh không chịu ra ngoài lắc lư.

Nói cách khác, ngoại trừ 10 điểm cống hiến kiếm được từ chuyến đi biên giới lần trước, cô vẫn chưa có thêm thu nhập mới nào.