Trước mắt Văn Vũ hiện ra một màn hình màu xanh lục nhạt cỡ giấy A4, phía trên cùng viết "1, Gặp gỡ", bên dưới chính là cốt truyện mở đầu mà cô đã xem trước đó.
Một cây bút quang học bán trong suốt lơ lửng trước màn hình, cứ cách vài giây lại xoay một vòng, dường như đang nhắc nhở Văn Vũ về sự tồn tại của nó.
"Cái này phải dùng như thế nào, tôi muốn viết gì thì viết sao?"
Văn Vũ cầm lấy bút quang học, thầm nghĩ nếu đúng là như vậy, vậy thì cô sẽ viết tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh lại thì chẳng có gì xảy ra cả.
Hệ thống im lặng,「Tất nhiên là không, dựa trên đoạn văn và dấu câu trong văn bản gốc làm khung cơ bản, với cấp độ hiện tại, cô có thể chọn một câu không hài lòng trong nội dung mỗi chương để sửa đổi. Lưu ý giữ nguyên định dạng, mỗi một chữ cần tiêu hao 1 điểm cống hiến.」
Văn Vũ gật đầu, "Hiểu rồi, chính là ban đầu có bao nhiêu chữ, sau khi tôi sửa xong vẫn phải là bấy nhiêu chữ, không được nhiều hơn cũng không được ít đi."
Nhưng vấn đề mới lại xuất hiện, "Điểm cống hiến là cái gì?"
Cô nhớ rất rõ, trong nguyên tác căn bản không có thứ đồ chơi này.
「Là cống hiến của cô ở mạt thế này, có nhiều cách khác nhau, cách đơn giản nhất: Đánh quái có thể nhận được.」
Văn Vũ nhìn thoáng qua hướng xe tải biến mất, còn có đám bò Tây Tạng biến dị đang đi lang thang do mất mục tiêu ở đằng xa, trong lòng nảy ra một suy nghĩ táo bạo.
Trước khi sửa đổi, cô sực nhớ hỏi: "Đúng rồi Nini, hiện tại tôi có điểm cống hiến không?"
「Là "Nini", thôi không quan trọng, kí chủ hiện tại chỉ có 1 điểm cống hiến, hơn nữa là do lúc nãy cô nhân lúc Đông Tử đánh quái còn nửa m.á.u cướp được.」
Văn Vũ: "..."
Không hổ là thanh mai trúc mã ác độc, trước tiên là đã nắm bắt rất chắc chắn thiết lập nhân vật này.
Chẳng trách lúc đó cô vừa kêu cứu, xe tải lập tức tăng tốc lần hai, hóa ra không phải cô nghe nhầm.
Văn Vũ nhịn không được lẩm bẩm, "1 điểm cống hiến thì làm được cái gì, hiện tại tôi đang choáng váng, ngay cả căn cứ cứu viện gần nhất nằm ở hướng nào cũng không biết."
「Kỳ thực cố gắng một chút thì vẫn có thể làm được rất nhiều việc, thành tích ngữ văn của cô có tốt không?」
"Không thấy biệt danh độc giả của tôi là "Không Văn nhưng có thể Vũ" sao? Nghe là biết rồi, khá hơn người mù chữ một chút."
「…」
Hệ thống không muốn để ý đến cô, ném cho cô một quả b.o.m hẹn giờ——
「Nhắc nhở thân thiện, mỗi một tình tiết chỉ có một lần cơ hội sửa đổi, sửa đổi quá lớn sẽ gây sự chú ý của tác giả hoặc độc giả. Một khi bị tác giả phát hiện trước khi tình tiết xảy ra và sửa chữa như bug, thì sửa đổi của cô sẽ mặc định vô hiệu, hơn nữa không hoàn trả điểm cống hiến. Mà sau khi tình tiết xảy ra, cho dù là cô hay là tác giả, thì ai cũng không thể thay đổi sự thật đã xảy ra.」
"Khắc nghiệt quá vậy, vậy tôi chỉ có thể sửa đổi trước, hơn nữa sửa đổi càng nhỏ thì càng không dễ bị phát hiện đúng không?"
Tiếp theo, cô lại nghĩ đến một vấn đề quan trọng hơn, "Vậy lỡ như, tác giả phát hiện ra có người sửa cốt truyện của cô ấy thì sao?"
Giọng điệu của hệ thống khó có khi có chút lên xuống,「Còn có thể làm sao, một khi định vị được cô, tất nhiên là hủy diệt nhân đạo, trừ khi cô chủ động đi theo tuyến chính của cô ấy, đừng có dài dòng văn tự dạy bảo tác giả viết truyện nữa.」
Văn Vũ: "..."
Tôi không, tôi không sai, cô ấy để nữ chính làm như vậy là không đúng, tôi liều mạng với cô ấy!
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Văn Vũ quyết định đọc lướt qua nội dung chương này trước.
Là một độc giả mười năm, một người cuồng nữ chính tiêu chuẩn, cô có kỹ năng tự động lọc bỏ nhân vật phụ ngu ngốc, những miêu tả không quan trọng đều lướt qua một cách nhanh chóng.
Lúc này quay đầu lại xem kỹ, cô ngây người——
『Không lâu sau, một con bò Tây Tạng biến dị đi lạc tình cờ phát hiện ra Văn Vũ, lắc lư thân hình to lớn lao về phía cô. Cô sợ đến mức chân mềm nhũn không chạy nổi, bị một ngụm nuốt vào bụng bò.』
Mở đầu đã dâng đồ ăn luôn sao?
Cô nhanh chóng vận động não tìm kiếm đường sống.
Ừm...
Sửa "không lâu sau" thành "rất lâu sau", trong khoảng thời gian chênh lệch này thì chuồn đi?
Không ổn, hiện tại cô không có cảm giác về phương hướng, có chạy cũng không biết nên chạy về đâu, rất lâu sau có lẽ vẫn bị ăn thịt.
Sửa "một con" thành "nửa con", hoặc là không có chân thì nó không lao tới được, hoặc là không có miệng thì nó không ăn thịt người được?
Ơ, cô từ nhỏ đã sợ máu, tưởng tượng đến cảnh đó, quá mức kinh dị không thể tiếp thu.
Nói cho cùng, chỉ có 1 điểm cống hiến thật sự là quá khó khăn.
Chờ sau khi thoát khỏi lần này, cô nhất định sẽ cố gắng đánh quái kiếm điểm cống hiến, đến lúc thiên tai lần sau, vừa vặn sửa luôn cái cốt truyện rác rưởi căn cứ cứu viện bị hủy diệt!