Xuyên Vào Mạt Thế Tôi Hố Tác Giả Phát Khóc Rồi

Chương 39



Nhỏ như vậy đã có thể làm đại đội trưởng, cháu có dị năng gì? Có mạnh không?" Một người đàn ông trung niên tính cách bộc trực ngắt lời cô, không khách sáo hỏi.

Nam thanh niên bên cạnh rõ ràng cũng có chút không hài lòng, "Dị năng của tôi là thanh lọc, rất hiếm gặp trong mạt thế, trước đây có mấy căn cứ mời tôi mà tôi đều không để ý, lần này là vì xác nhận an toàn cho em họ nên mới lặn lội đến đây."

Tiểu Đậu ở góc phòng mím môi, "Là tôi lặn lội đi đón, anh ta bất quá chỉ đứng chờ ở cửa nơi trú ẩn thôi."

Du Tâm Chiếu liếc cậu, cậu khẽ hừ một tiếng quay mặt đi.

Ba dị năng giả còn lại không nói gì, nhưng sự im lặng đã thể hiện thái độ: Không ngờ đại đội trưởng lại là một cô nhóc trông có vẻ yếu ớt, bọn họ hoặc là có chút e dè, hoặc là không tâm phục.

Vật hiếm thì quý, huống chi là dị năng giả vốn được săn đón ở bên ngoài, Văn Vũ hiểu sự kiêu hãnh trong lòng bọn họ, nhưng lại không thích thái độ tự cao tự đại của bọn họ.

Nếu không toàn tâm toàn ý cống hiến cho căn cứ, vậy thì giữ những người này ở lại làm gì, để cung phụng như tổ tông à?

Cô khẽ ho một tiếng, nói y nguyên lời của Ứng Chuẩn: "Căn cứ 168 đến đi thoải mái, nhưng danh ngạch của chúng tôi chỉ dành cho những người thực sự có nhu cầu, nếu mọi người cảm thấy mình bị thiệt thòi thì không cần ép buộc."

Năm dị năng giả vốn tưởng rằng Văn Vũ sẽ lo lắng lấy lòng giữ họ lại, chủ động thể hiện năng lực một chút, sau đó mọi người sẽ dựa theo năng lực mạnh yếu mà đề cử lại đại đội trưởng, không ngờ cô lại mở miệng ra là một câu "xát muối".

Người đàn ông trung niên tính cách bộc trực hừ lạnh một tiếng, "Con nhóc này, thật kiêu căng, tao là dị năng giả cận chiến, bách chiến bách thắng trong mạt thế, mày nghĩ tao không dám đi à?"

Nam thanh niên dị năng thanh lọc ánh mắt lóe lên, "Có vẻ như các người không có thiện chí gì, vậy đừng trách tôi dẫn theo cậu em họ thiên tài của tôi đầu quân cho nơi trú ẩn khác, căn cứ cứu viện gì chứ, ngay cả an toàn cơ bản nhất cũng không đảm bảo nổi."

Ứng Chuẩn nghe vậy, nhìn người này một cái thật sâu, sau đó lặng lẽ gật đầu với Văn Vũ.

Văn Vũ đã hiểu, "Tùy ý, ba vị còn lại thì sao?"

Vì sự bình tĩnh tự tin của người phụ trách căn cứ, ba dị năng giả còn lại có chút do dự.

Ban đầu bọn họ chỉ theo số đông, lúc này lại cảm thấy ở lại cũng được, dù sao nói ra ngoài cũng rất oai, ai nấy trên diễn đàn đều ngưỡng mộ.

"Tôi vẫn nên ở lại, chào đội trưởng Văn, tôi tên là Hạ Lễ, dị năng là nấu nướng, chính là bất kể nguyên liệu gì cũng có thể chế biến thành món ăn ngon mà bổ dưỡng."

"Đội trưởng Văn, chào đội trưởng, tôi tên là Chu Lượng, dị năng là phát sáng, cũng giống như đèn pin vậy, ban ngày cần phải phơi nắng, mong được chỉ giáo."

"Tôi tên là Tiêu Tiếu Tiếu, dị năng là xóa ký ức, chỉ nhắm vào một khoảng thời gian nhất định..."

Ba trong số năm người lập tức đổi phe, người đàn ông trung niên và nam thanh niên khịt mũi coi thường, hai người đứng dậy định rời đi, đột nhiên nghe thấy tiếng ẩu đả truyền đến từ bên ngoài.

Hứa Nặc chạy xông vào hô lớn: "Báo cáo, có bốn dị năng giả tấn công căn cứ, yêu cầu chúng ta giao nữ dị năng giả kia ra, Vệ Trúc Tử đi làm nhiệm vụ rồi, Khấu Phàm, Trần Lưu và Đinh Vạn Lý sắp không chống cự nổi nữa rồi!"

Khấu Phàm thiên về phòng thủ, Trần Lưu chạy nhanh, Đinh Vạn Lý mắt tinh.

Kẻ địch có chuẩn bị mà tấn công, đánh không lại là chuyện thường, đánh lại được mới là lạ.

Người đàn ông trung niên giỏi cận chiến lộ ra vẻ đắc ý, "Còn tưởng dị năng giả ở đây ghê gớm lắm, xem ra cũng chẳng có gì."

Nam thanh niên cười nhạt, "Tôi vẫn nên dẫn cậu em họ thiên tài của tôi đầu quân cho nơi trú ẩn khác thôi, căn cứ cứu viện gì chứ, ngay cả an toàn cơ bản nhất cũng không bảo đảm nổi."

Ba dị năng giả còn lại cũng lo lắng, nhưng bọn họ đã quyết định ở lại vì con cái, đương nhiên phải hết sức bảo vệ nơi này.

Dị năng giả nấu nướng và dị năng giả phát sáng nóng lòng muốn thử nhưng lại không có đất diễn, người dị năng xóa ký ức bèn hiến kế.

"Mọi người xem có thể cầm chân bọn họ một chút không, để tôi đến gần, chỉ cần ba phút, tôi có thể khiến bọn họ quên mất hôm nay đến đây làm gì, tự động rời đi."

Tư lệnh Ôn cảm thấy đây cũng là một cách hay, ông nhìn sang Ứng Chuẩn, lại phát hiện Ứng Chuẩn và những người khác đều đang nhìn chằm chằm phía sau mình.

Phía sau ông... là Văn Vũ?

Lúc này, ánh mắt của Văn Vũ đang tập trung vào trang văn bản màu xanh nhạt.

Cô vừa tìm thấy trong "Chương mười sáu, Nguy cơ" một đoạn miêu tả về việc Long Ngạo Thiên ra tay nghĩa hiệp.