Văn Vũ đưa tay chỉ lên bầu trời xám xịt, "Cái này không thành vấn đề, sương mù cũng là sương, bây giờ giao cho cậu một nhiệm vụ gian khổ, cậu lên đó biểu diễn tài nghệ gì đó tùy ý, cướp đoạt tín ngưỡng của toàn dân với hai người kia."
Tiên Tiên Tử chống cằm, "Biểu diễn gì cũng được sao?"
Văn Vũ gật đầu, "Đúng vậy, cái gì cũng được, chỉ cần là thứ cậu giỏi nhất."
Tiên nhân trời sinh đã có thể nhận được tín ngưỡng của người dân, truyện thần thoại viết như vậy mà, phải không? Cô, một học sinh kém cỏi, thật ra trong lòng cũng không chắc chắn nhưng không thử thì sao biết không được?
Tiên Tiên Tử trầm ngâm một lát, vô cùng vui vẻ nói: "Nghĩ ra rồi, xem tôi đây."
Cậu tao nhã bước đi, từng bước, từng bước, lại như là bước trên bậc thang vô hình mà lên, cứ như thể dưới chân cậu có bậc thang trong suốt vậy.
Lúc bấy giờ, Rebecca đã hát đến đoạn điệp khúc hay nhất của bài hát, "Lúc kết thúc, thiên thạch rơi xuống như thế này —— ầm ầm ầm, rầm."
Tưởng Chi Điền sau một phen thử nghiệm, đã khống chế ngọn lửa tạo thành một con rồng lửa khổng lồ sống động như thật.
Rồng lửa uy nghiêm, lúc thì bay xung quanh anh ta, lúc thì bơi lội dưới chân anh ta, trông giống như người bạn đồng hành trung thành nhất của anh ta.
Một người hát, một người biểu diễn ảo thuật phun lửa, người sau dựa vào vầng hào quang nam chính và sức mạnh cốt truyện, mức độ nổi tiếng trên diễn đàn tận thế vững vàng áp đảo người trước.
Ngay khi lực lượng tín ngưỡng của người dân Tứ Quý dần dần rút khỏi mi tâm Rebecca, chậm rãi chảy về phía Tưởng Chi Điền thì giữa đường lại đột nhiên xuất hiện một tên
chen ngang.
Tiên Tiên Tử thở hổn hển leo lên độ cao ngang bằng với hai người, mệt mỏi ngồi phịch xuống.
Văn Vũ lo lắng cậu ngã xuống, trái tim như muốn nhảy khỏi cổ họng.
Không ngờ trong nháy mắt, sương mù mỏng manh xung quanh tự động tụ tập lại, ngưng kết thành một đóa hoa sen đen vừa vặn đỡ lấy cậu.
Văn Vũ: "..."
Thủ đoạn thần tiên này khiến người dân xem mà tấm tắc khen ngợi, trên diễn đàn tận thế lập tức xuất hiện rất nhiều "bài đăng về Tiên nhân", dễ dàng sánh ngang với Rebecca và Tưởng Chi Điền đã vất vả biểu diễn nửa ngày.
Rebecca biết mình không địch lại Tưởng Chi Điền, thầm nghĩ: Cứ để cho người trong nhà bọn họ đánh nhau, tự cản trở lẫn nhau, hôm nay tôi nhất định phải giành được tín ngưỡng ở tận thế này.
Tưởng Chi Điền được buff Long ngạo thiên mà cốt truyện ban tặng, thái độ càng thêm kiêu ngạo, "Tên mặt trắng nào đây, ăn mặc diêm dúa lố lăng, tưởng rằng như vậy là có thể thu hút ánh nhìn, thu phục lòng người sao?"
Tiên Tiên Tử căn bản chẳng thèm để ý đến hai người phàm tục này, ngồi nghỉ ngơi một lát, khôi phục lại dáng vẻ thiếu niên tuấn tú tao nhã.
Cậu nhìn những cái đầu đen nghịt bên dưới, mỉm cười nhạt, "Tiếp theo, tôi sẽ thể hiện cho mọi người xem tuyệt kỹ của tôi —— Ngồi ngẩn ngơ rồi nở hoa."
Mọi người liền thấy, thiếu niên xinh đẹp trên trời nhập tâm diễn xuất, chống cằm bắt đầu ngẩn người.
Không bao lâu sau, trên đầu anh ta nở ra một đóa hoa màu vàng nhạt, giống hệt như hoa Xương rồng.
Diễn đàn tận thế lập tức bùng nổ.
【Ôi trời ơi, tin anh ấy】 Nở ra đóa hoa hy vọng trong tuyệt vọng, ý cảnh này, quả nhiên là bút pháp của Tiên nhân!
【Hiển linh】 Cả nhà chúng tôi từ ngày đầu tiên tận thế đã cầu thần bái phật, cuối cùng Tiên nhân cũng chịu hiển linh rồi hu hu hu.
【Tu tiên】 Tiếp theo có phải là toàn dân tu tiên, phi thăng đến thế giới khác không?
……
Cùng lúc dư luận xoay chuyển, lực lượng tín ngưỡng đang chảy về phía Tưởng Chi Điền bỗng nhiên rẽ ngoặt, xông vào mi tâm Tiên Tiên Tử.
Lời cầu nguyện và nỗi thống khổ của chúng sinh tác động mãnh liệt đến linh hồn Tiên Tiên Tử, cậu bừng tỉnh ngộ cúi đầu nhìn Văn Vũ lẩm bẩm, "Tôi không muốn rảnh rỗi nữa, tôi muốn làm gì đó cho chúng sinh đang phải chịu đựng dày vò."
Đại nhân linh hồn không gian giúp tôi, được không?
Câu cuối cùng là truyền âm, giọng nói hoang mang và buồn bã của Tiên Tiên Tử vang lên trong đầu Văn Vũ.
Văn Vũ ngẩng đầu nhìn trời, mỉm cười dịu dàng với cậu, "Cậu phải tin tưởng bản thân, cậu là tín ngưỡng của người dân Tứ Quý, trên người cậu có tất cả phẩm chất tốt đẹp khiến người ta yêu thích, cậu mang đến cho mọi người hy vọng và sức mạnh, nhắc nhở mỗi người trong tận thế, đừng lùi bước, phải kiên cường."
Tiên Tiên Tử: "..."
Quả nhiên là đại nhân linh hồn không gian, nịnh giỏi thật đấy.
Đây là lần đầu tiên Văn Vũ không dựa vào sức mạnh của bút sửa chữa cốt truyện mà vẫn thành công thay đổi vận mệnh của căn cứ.
Tiên Tiên Tử trở thành tín ngưỡng duy nhất của người dân Tứ Quý, Rebecca xám xịt bỏ đi, bá nghiệp của Tưởng Chi Điền lại một lần nữa bị cản trở.
Hệ thống đi dạo một vòng trở về, thở dài, 「Tác giả tức điên người rồi, độc giả còn đang khen cô ấy tình tiết mới lạ không đi theo lối mòn, kết thúc được sửa đổi bất ngờ quá ngầu luôn, hai người các cô thật sự chỉ có thể để một người bị đánh bại mới chịu dừng tay.」