Từ Hân Di nghe xong, trong lòng cảm thấy ấm áp, gật đầu, "Vừa hay lúc trước vì trao đổi dược liệu, tôi đã quen biết và có mối quan hệ khá tốt với người phụ trách của một vài nơi trú ẩn gần đây, trong đó có hai nơi đều mời tôi gia nhập, có một nơi rất có thành ý, sau khi quyết định xong, tôi sẽ mời cô đến chơi."
Văn Vũ móc ngoéo tay với cô ta, "Cố lên, tôi tin tưởng cô nhất định có thể sống ngày càng tốt hơn."
Từ Hân Di liếc nhìn Ứng Chuẩn vẫn luôn đứng gần đó, mơ hồ có ý bảo vệ Văn Vũ mà ghé vào tai cô nói nhỏ một câu.
Mặt Văn Vũ hơi nóng lên rồi lén nhìn Ứng Chuẩn. Ngay lập tức cô diễn một màn trở mặt không quen biết, "Đi đi đi, đồ đàn bà vô tình, lần sau mà không khóc lóc nói nhớ tôi, thì tôi sẽ không thèm gặp cô đâu."
Từ Hân Di cười ha ha, phất tay chào tạm biệt bước về phía một nam thanh niên đẹp trai đang đứng chờ cách đó không xa.
Hệ thống hóng hớt nói: "Rất nhiều độc giả ở phần bình luận đều đang mắng nam chính sụp đổ hình tượng, khen ngợi nữ chính ngầu lòi, nói đi là đi không chút lưu luyến, có người cho rằng tác giả muốn thay đổi nam chính giữa chừng, nên cố tình làm như vậy, tóm lại là khen chê đều có."
Văn Vũ hơi ngạc nhiên, "Cuốn tiểu thuyết này bị tôi và tác giả hành hạ như vậy, vậy mà độc giả vẫn chưa chạy hết sao?"
"Hì hì, không những không ít đi, mà ngược lại càng ngày càng nhiều, mọi người đều nói tuy xem kỳ quái, nhưng mà lại rất cuốn."
"Vậy thì, rốt cuộc bọn họ đang xem cái gì?"
Hệ thống: "Câu hỏi này tôi biết, có người bình luận hỏi rồi, nói là cuốn tiểu thuyết này cốt truyện xoay chuyển khó lường, tính cách nhân vật kỳ quặc, thay đổi thất thường, có gì hay ho mà xem?"
"Trả lời: Xem náo nhiệt."
Văn Vũ: "..."
**
Thời gian thấm thoắt trôi qua, trăng đã lên cao, chợ đêm cũng đến hồi kết thúc, từng vị khách lần lượt cưỡi gà biến dị rời đi.
Văn Vũ lo lắng tác giả lại tấn công bất ngờ, trong lúc đó liên tục ấn refresh chương mới nhất, mãi cho đến dòng cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nội dung câu cuối cùng:
『Chợ đêm của căn cứ cứu hộ kết thúc mỹ mãn, các vị khách rời đi với sự hài lòng, tất cả mọi người đều ngủ ngon giấc, một ngày mới tốt đẹp sắp bắt đầu.』
"Cuối cùng cũng vượt qua --- Ơ?"
Chữ viết trên giao diện bài viết bỗng nhiên mờ đi, chớp mắt đã biến thành một phong cách khác.
『Chợ đêm của căn cứ cứu hộ kết thúc mỹ mãn, nhưng các vị khách khi rời đi lại bất ngờ bị thú triều bao vây, hóa ra là do nhiệt độ trong rừng nguyên sinh không ngừng tăng cao, đám động vật biến dị đều bị nóng đến mức biến thành xúc xích rồi, bất đắc dĩ phải dốc toàn bộ lực lượng, ý đồ chiếm lấy nơi ở của con người.』
『Thật đáng tiếc cho căn cứ 168 số phận long đong, cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết cục bị hủy diệt.』
Giọng nói của hệ thống vang lên ngay sau đó, "Ký chủ, chúng ta bị lừa rồi, tác giả căn cứ vào những lần thay đổi trước đây của cô, suy đoán rằng mỗi chương cô chỉ có thể sửa đổi hai câu, cho nên cố tình dùng chiêu "vườn không nhà trống" ở phía trước, để dụ cô sử dụng năng lực, câu cuối cùng này mới là sát chiêu thực sự của cô ấy."
Văn Vũ nghiêm mặt, là do cô luôn hành động suôn sẻ nên đã chủ quan khinh địch rồi.
Câu cuối cùng kia, chẳng phải chính là lời mà tác giả muốn nói với cô sao?
Cô vội vàng báo tin cho Ứng Chuẩn, để anh tự mình dẫn người đi chặn những vị khách đang rời đi lại, còn cô thì chạy đi báo cáo tình hình cho Tư lệnh Ôn.
Tư lệnh Ôn luôn luôn lo xa, cho nên sau khi biết được Văn Vũ không thể thay đổi được tương lai cũng không hề hoảng loạn.
Suy nghĩ một lát, ông bỗng nhiên hỏi Ôn Tư Duệ: "Đội cứu hộ đường không và đội cứu hộ đường bộ của chúng ta huấn luyện đến đâu rồi?"
Ôn Tư Duệ hiểu ý mỉm cười, "Tuy số người có năng lực cảm nhận cũng là trăm người mới có một, nhưng so với dị năng giả vạn người mới có một thì vẫn nhiều hơn rất nhiều, sau khi bọn họ có được cơ giáp, ngày đêm khổ luyện, bất cứ lúc nào cũng có thể ra trận."
Tư lệnh Ôn gật đầu, "Nhà lãnh đạo tối cao rất coi trọng chuyện này, đã có kẻ địch tự mình đưa đến cửa, vậy thì để bọn họ thử sức một phen."
Tư lệnh Ôn lại nói với Du Tâm Chiếu: "Cần phải chuẩn bị kỹ càng, bây giờ cháu lập tức phát vòng tay cơ giáp loại hình sinh hoạt cho tất cả người dân, dặn dò bọn họ, nếu gặp phải động vật biến dị thì nằm im tại chỗ chờ người đến cứu."
"Vâng."
Bóng dáng nhỏ bé của Du Tâm Chiếu cũng vội vàng biến mất trong màn đêm.
Không lâu sau, Ứng Chuẩn dẫn theo những vị khách bị chặn lại giữa đường xông vào căn cứ, phía sau lại là một đám động vật biến dị đen nghịt, trên trời bay, dưới đất chạy, trong cát bơi, đủ loại.