Xuyên Vào Mạt Thế Tôi Hố Tác Giả Phát Khóc Rồi

Chương 89



Văn Vũ nhìn bàn tay trắng nõn thò ra từ không khí thì không nhịn được mà bật cười.

Doãn Ny, ẩn nấp.

Là một độc giả kỳ cựu mười năm, những mô típ đặt tên qua loa dễ nhớ như thế này cô đã quá quen thuộc rồi.

Mọi người thấy Văn Vũ thản nhiên bắt tay Doãn Ny, không hề bị dọa bởi trò đùa quái gở của người ta đều không nhịn được mà cảm thán, quả nhiên là đội trưởng đội dị năng, tâm lý thật sự không giống người thường.

Không khí trở nên thoải mái, những người phía sau lần lượt tiến lên tự giới thiệu.

Vừa lúc người cuối cùng giới thiệu xong, Ứng Chuẩn cùng đội cứu hộ căn cứ 160 cũng lần lượt đến nơi.

Văn Vũ sử dụng dị năng cố định cây xanh xung quanh để chặn cát lún, sau đó mọi người cùng nhau đào từ trên xuống và từ dưới lên, không lâu sau đã đào được một con đường dốc 45°, giúp những người dưới hố dễ dàng bò lên.

Lúc này, những người bị mắc kẹt mới chợt nhận ra, hóa ra Văn Vũ vừa đến đã nhảy xuống là vì muốn phủ xanh cát lún, cô ấy thật là một cô gái thông minh.

Ba bên sau khi chào hỏi xã giao xong để tránh đêm dài lắm mộng đã cùng nhau tiến về căn cứ 160 gần nhất.

**

Trên đường đi, Văn Vũ gần như bám chặt lấy trang truyện, sợ tác giả đột nhiên sửa truyện đào hố chôn họ.

Sau khi cô suýt nữa bị cát lún nuốt chửng lần thứ ba và được Ứng Chuẩn kịp thời kéo lại, cuối cùng Ứng Chuẩn cũng thấp giọng hỏi: "Có phải tiếp theo sẽ có nguy hiểm?"

Văn Vũ gật đầu, "Đúng vậy, tôi phải theo dõi sát sao, năng lực của tôi trong thời gian ngắn chỉ có thể sử dụng lại một lần."

Ứng Chuẩn tự động hiểu là tinh thần lực của cô có hạn, trước đó đã liên tiếp hai lần thay đổi tương lai nên tiêu hao rất lớn, nếu gặp rắc rối nữa e là sẽ đuối sức.

Anh suy nghĩ một chút, đưa tay nắm lấy tay Văn Vũ, "Cô tập trung xem tương lai, tôi đưa cô đi."

Văn Vũ khẽ giật mình khi bị nắm tay, trong lòng xao xuyến, may mà cô kịp thời tỉnh táo lại kìm nén khóe miệng đang cong lên một cách ngốc nghếch, cố gắng tỏ ra bình tĩnh tự nhiên.

Đang làm nhiệm vụ không thể suy nghĩ lung tung được.

"Cảm ơn đội trưởng Ứng, vậy anh nắm chắc nhé, tôi không nhìn đường nữa đâu."

Cô hít sâu hai hơi ổn định lại tâm trạng, tập trung phân tích nội dung phía sau, quả nhiên, chỗ nào cũng có dấu hiệu của việc đào hố.

Khi đoàn người đi được nửa đường, nội dung văn bản vốn đang bình thường bỗng nhiên thay đổi.

『Mùa hè nóng nực, buổi trưa lại càng oi bức, trên sa mạc mênh m.ô.n.g bỗng xuất hiện ảo ảnh hiếm thấy, Văn Vũ và những người khác bị cảnh tượng kỳ vĩ này thu hút, vô tri vô giác rơi vào cái bẫy bí ẩn.』

Văn Vũ nhướn mày, thầm nghĩ: "Nini, tác giả ngay cả chút mặt mũi cũng không cần nữa sao, vậy mà lại nhắm thẳng vào tôi, chẳng lẽ độc giả không thấy nam nữ chính thì sẽ phản đối?"

Hệ thống cười khà khà, rất chi là biết điều: "Ký chủ, tôi đang định nói với cô, bây giờ cô rất nổi tiếng, độc giả đều yêu cầu thêm đất diễn cho linh khí, đổi thành truyện hai nữ chính tranh bá mạt thế."

「Tuy nhiên cũng có độc giả phản đối, nói tác giả lừa đảo bằng tên truyện và giới thiệu, nội dung chính lạc đề ngàn dặm, đề nghị tác giả đổi tên truyện thành "Văn Vũ và Từ Hân Di của cô ấy" luôn cho rồi.」

Phụt, Văn Vũ phì cười.

Bên tai đồng thời vang lên tiếng kinh hô của mọi người: "Nhanh lên, nhìn kìa, là ảo ảnh, đẹp quá!"

Văn Vũ theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y Ứng Chuẩn, tay kia nắm lấy bút ánh sáng muốn sửa "cái bẫy bí ẩn" thành "phó bản bí ẩn" nhưng lại dừng lại vào giây phút cuối cùng.

Trong ảo ảnh ảo ảnh xuất hiện một xoáy nước khổng lồ, hút cả đoàn người vào trong.

Giữa lúc trời đất quay cuồng, hệ thống khó hiểu hỏi: "Ký chủ, tại sao lúc nãy cô không viết?"

Văn Vũ bị quay đến choáng váng nhưng một bàn tay vẫn luôn được Ứng Chuẩn nắm chặt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cơ thể cuối cùng cũng không còn lảo đảo nữa, cô lặng lẽ đáp: "Ban đầu tôi muốn sửa thành phó bản, nhưng kỳ thực chơi game cũng sẽ có nguy hiểm, lần sửa đổi cuối cùng, tôi không thể sử dụng một cách dễ dàng được."

「Có lý, vậy cô cố lên, tôi đi lướt bình luận đây, cô không biết đâu, bình luận của độc giả còn hay hơn cả truyện chính, rất nhiều người đến vì danh tiếng của cô.」

Văn Vũ: "..."

Thương tác giả một giây.

Bỗng nhiên, hai chân Văn Vũ chạm đất, cả người cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái mất trọng lực.

Tầm nhìn từ từ rõ ràng, cô đầu tiên nhìn Ứng Chuẩn một cái, xác nhận cả hai đều không bị thương, sau đó mới buông tay ra để ý đến những người khác.

Ngoại trừ đội trưởng Cao bị gãy chân do bảo vệ vị lãnh đạo, những người còn lại đều chỉ bị thương nhẹ và trầy xước, có thể nói là may mắn trong bất hạnh.