Bởi vì tác giả cập nhật chương mới ngay lập tức, nội dung chữ viết và thời gian trong thế giới mạt thế gần như diễn ra đồng thời.
Không gian trước mắt mọi người nhanh chóng mở rộng ra xa, hai bên trái phải có hai bức tường đá mọc lên từ mặt đất, trên tường đầy rẫy lỗ b.ắ.n tên, không khó để đoán được điều gì sẽ xảy ra khi bước vào đó.
Cao Trác nằm trên lưng đồng đội cau mày nhìn con đường dài chưa đầy 50 mét nhưng lại ẩn chứa sát khí này, khó xử nói: "Dù là ngang hay dọc, cứ mỗi mét lại có hai lỗ b.ắ.n tên, nếu bị tấn công liên tục, trong trường hợp không có dụng cụ phòng hộ hữu hiệu, rất khó sống sót qua được."
"Để tôi thử xem."
Doãn Ny ẩn thân xông vào, không ngờ với thân thủ chỉ đứng sau Cao Trác, cô ấy vậy mà còn chưa đi được một mét đã bị một mũi tên b.ắ.n trúng cánh tay, bất đắc dĩ phải lùi lại.
Dị năng ẩn thân chỉ có thể khiến mọi người không nhìn thấy cô ấy nhưng cơ quan bẫy rập vẫn sẽ bị kích hoạt bình thường, giống như bãi mìn lúc trước, dị năng vốn hữu dụng của cô ấy ở đây lại trở thành vô dụng.
"Sao tôi lại có cảm giác hình như tôi bị ai đó nhằm vào vậy?" Doãn Ny thất vọng lẩm bẩm.
Văn Vũ nghe thấy vậy cũng giả vờ như không hiểu, tóm lại cô không thể nói là chị gái ơi tự tin lên, bỏ thẳng chữ "hình như" đi?
Nhân lúc mọi người đang bàn bạc đối sách, cô tranh thủ từng giây từng phút để soi mói từng chữ trong nội dung truyện:
『Con đường Hoàng Tuyền Vạn Tiễn Xuyên Tâm với tỷ lệ sống sót là 10%, nhất định sẽ trở thành nơi chôn cất những anh hùng này.』
Cô cũng biết là anh hùng à, vậy thì sửa "10%" thành "100%", quá đáng sao?
Tác giả: Quá đáng!
Một giây sau đã bị sửa lại, mấu chốt là cô ấy không sửa lại như cũ, mà là sửa thành "tỷ lệ sống sót 0%" còn quá đáng hơn.
Văn Vũ: Cô ấy cuống rồi, cô ấy cuống rồi, cô ấy cuống rồi.
Bởi vì kỷ lục thế giới chạy nước rút 50 mét đều phải mất hơn 5 giây, thời gian không đủ để việc tỷ lệ sống sót 100% trở thành sự thật, Văn Vũ đành phải từ bỏ ý tưởng này.
Ừm... Có cái gì mà sau khi cô sửa xong, có thể lập tức bùng nổ, trở thành sự thật đã rồi không nhỉ?
Giọng bàn bạc của Ứng Chuẩn và những người khác lọt vào tai:
"Nếu không được thì chúng ta đứng thành vòng tròn, xông qua, nhiều nhất là bị b.ắ.n trúng mấy phát, ít nhất phải bảo vệ được vị kia và đội trưởng Văn."
"Một người là lãnh tụ tinh thần, một người là thường dân duy nhất trong số chúng ta, tôi đồng ý."
"Mạt thế rồi, kỳ thực nửa năm nay mỗi lần ra ngoài tôi đều đã chuẩn bị tâm lý không quay về được nữa, không ngờ ngày càng sống tốt, đi đường còn được nghe hài kịch, tôi rất mãn nguyện, haha."
Nghe tiếng cười nói thoải mái của mọi người, tâm tình Văn Vũ càng thêm nặng nề.
Thật khó chịu, không nên như vậy, cô cũng là độc giả, cô tuyệt đối không tin sẽ có người thích xem loại tình tiết "người tốt không được báo đáp" này.
Cô theo bản năng đưa tay che ngực, xoa xoa, bỗng nhiên nghĩ ra một cách.
"Tôi biết phải đi như thế nào rồi!" Văn Vũ kêu lên thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô với vẻ mặt quyết tâm, nói: "Cách này có thể sẽ rất đau đớn, cần có ý chí kiên cường mới có thể chịu đựng được, nhưng tôi tin tưởng, mọi người nhất định có thể vượt qua cửa ải này."
Văn Vũ không dám nói rõ, lo lắng nội dung tự động khôi phục sẽ tiết lộ kế hoạch của cô.
May mắn thay, những người có mặt đều là quân nhân được huấn luyện bài bản, chiến đấu rất ăn ý nhau, Cao Trác vừa định mở miệng hỏi thì Ứng Chuẩn đã ra hiệu cho anh ấy im lặng.
Văn Vũ tiếp tục nhấn mạnh: "Quan trọng nhất là, mọi người nhất định phải tin tưởng tôi, lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng phải nhìn theo hiệu lệnh của tôi, chúng ta chỉ có một giây đồng hồ."
Cho dù tác giả có là bạch tuộc thì cũng không thể kịp sửa!
Mọi người đi theo Văn Vũ, đứng so le ở lối vào con đường Hoàng Tuyền dài 50 mét, ai nấy đều tạo tư thế chạy nước rút, chăm chú nhìn chằm chằm vào tay Văn Vũ.
Văn Vũ giơ cao tay trái, tay phải nắm bút ánh sáng, trong mắt mọi người trông giống như đang "bấm quyết, vẽ bùa" một cách thần bí.
Chỉ sử dụng 1 điểm cống hiến, "Xuyên Tim" sửa thành "Chạm Tâm".
Bàn tay giơ cao của cô đột nhiên nắm chặt, tất cả mọi người nín thở.
Nắm tay đó đột nhiên hạ xuống, đồng thời người chủ nhân của nó cũng dẫn đầu xông vào trận tên!
Nhìn thấy hai bên tường đồng loạt b.ắ.n ra vô số mũi tên, với âm thanh xé gió lao thẳng về phía tim cô, mọi người đều kinh hãi.
Tuy nhiên, mặc kệ như vậy, họ vẫn không chút do dự xông vào theo cô, chỉ mất nửa giây, mấy chục người đã đứng hết trong con đường ngắn ngủi nhưng vô cùng nguy hiểm này!
Cùng là bánh ú, nhưng mỗi người viết lại có cách hiểu khác nhau.