Không có ai tự lo cho bản thân, tranh nhau bỏ chạy, tất cả các nhân vật đều phớt lờ sự sắp đặt của cô ấy mà là ngay lập tức hợp lực tìm kiếm sinh cơ.
Sau khi xác định không có đường sống, không kịp chạy trốn, mấy chục người này ăn ý chia thành ba nhóm, bọn họ khoác vai nhau, người nọ dựa vào người kia, tạo thành ba bức tường người.
Sau đó, ba bức tường người này chồng lên nhau, đồng thời cúi người xuống, tạo thành hình dạng chữ "mạng", hai điểm "x" bên trong chính là hai người mà bọn họ đã bàn bạc từ trước, nhất định phải cứu sống.
Một người là lãnh tụ tinh thần của căn cứ, một người là thường dân duy nhất ở đây.
Không có những lời lẽ hùng hồn, cũng không có những khẩu hiệu sục sôi khí thế, trong khoảnh khắc không gian sụp đổ, bọn họ im lặng chịu đựng tất cả những hòn đá và va chạm, cho dù có người đã hy sinh, nhưng bởi vì tư thế của bọn họ, cho nên t.h.i t.h.ể của người đó vẫn che chở cho người bên dưới.
Tiếng ầm ầm vang dội của sự sụp đổ không biết đã kéo dài bao lâu, trước màn hình điện thoại và máy tính, vô số độc giả cũng giống như tác giả, đều đang hồi hộp chờ đợi kết quả cuối cùng.
『Cuối cùng, lăng mộ cũng ngừng rung chuyển, không còn hòn đá nào rơi xuống nữa, tất cả mọi người cho đến c.h.ế.t vẫn giữ nguyên tư thế chữ "mạng", Ứng Chuẩn, Cao Trác, Doãn Ny, còn có rất nhiều đồng đội khác mà không thể gọi tên... Trên mặt họ không hề có chút oán hận hay phẫn nộ nào, mà chỉ có sự kiên cường và bất khuất mà ai cũng có thể nhìn ra.』
『Văn Vũ nước mắt lưng tròng nhìn vị lãnh đạo tối cao đang dùng hai tay che chở cho mình, khóc hỏi: "Tại sao ngài lại làm như vậy, tôi là đại đội trưởng đội dị năng của căn cứ 168, lẽ ra người hy sinh phải là tôi..."』
『Bởi vì va chạm với đá, vị lãnh đạo tối cao được bảo vệ tầng tầng lớp lớp cũng bị thương nặng, trước khi chết, ông vẫn mỉm cười nói: "Cháu là người dân, là... hy vọng... của thế giới mạt thế này... còn tôi... là một..."』
『Là một cái gì? Văn Vũ chờ rất lâu cũng không đợi được câu nói tiếp theo.』
『Cô đột nhiên gào khóc thảm thiết: "Đủ rồi sao? Cô nhìn thấy rồi sao? Ban đầu không phải do cô quyết định, mà là do chính bọn họ lựa chọn, cho dù là cô hay tôi, đều không được tự cho mình là đúng nữa, tỉnh lại đi!"』
Giữa đống đổ nát, Văn Vũ thật sự đang gào khóc thảm thiết.
Mặc dù cô đã nói với mọi người là phải liều c.h.ế.t để tìm đường sống, nhưng bọn họ căn bản không biết cô sẽ làm như thế nào, khi đối mặt với sinh tử, đây chính là lựa chọn chân thật nhất của những người này.
Lúc này, Văn Vũ như nhìn thấy kết cục ban đầu của căn cứ 168, những anh hùng đáng yêu đó vì bảo vệ người dân sơ tán đã liều mình chặn đứng con thú phun lửa biến dị.
Cho đến nay, việc cô chưa từng hối hận nhất chính là phản kháng tác giả, xuyên vào trong truyện, từ đó có cơ hội thay đổi tất cả những điều này.
Giữa không trung, lại một hòn đá rơi xuống, nhắm thẳng vào Văn Vũ mà đập xuống.
Hệ thống hét lên: "Ký chủ, mau chạy đi, mau né tránh!"
Thế nhưng, Văn Vũ lại đứng im tại chỗ, nói: "Nini, cậu là một hệ thống tốt, kiếp này chúng ta có duyên gặp gỡ, kiếp sau gặp lại."
Trong tiếng gào khóc thảm thiết của hệ thống, hòn đá rơi xuống với tốc độ cực nhanh.
Lúc này, tác giả đang ngây ngốc ngồi trước máy tính, vốn tưởng rằng kế hoạch thành công sẽ rất đắc ý, nhưng trong lòng lại cảm thấy trống rỗng.
Kéo xuống khu bình luận, quả nhiên độc giả đều đang mắng chửi cô ấy.
Chẳng lẽ cô ấy thật sự đã sai sao?
Còn có câu nói cuối cùng khó hiểu của Văn Vũ, cái gì mà cô và tôi đều vô dụng, là do chính bọn họ lựa chọn, chẳng lẽ những nhân vật này đều sống lại, còn có thể tự mình lựa chọn sao?
Không phải là do cô ấy sắp đặt cho bọn họ hy sinh vì nước, mà là do chính bọn họ lựa chọn hy sinh bản thân, mà khi cô ấy muốn bọn họ phản bội lẫn nhau, thì bọn họ, không thèm chơi với cô ấy nữa.
Chờ đã...
Nhân vật... tất cả... đều... sống lại rồi sao?!
Cùng lúc đó.
Ngay khi sắp bị hòn đá đập trúng, Văn Vũ lập tức nắm lấy bút ánh sáng sửa ba chữ, trên khuôn mặt đẫm lệ bỗng nhiên nở nụ cười.
Cơ hội sửa chữa lần thứ tư, "quỷ môn quan" sửa thành "điểm hồi sinh".
Giây tiếp theo, nội dung truyện thay đổi.
『Hóa ra kết thúc của cái c.h.ế.t chính là sự sống mới, khi bọn họ gặp lại nhau thì đã ở điểm hồi sinh.』
Tất cả mọi người đồng thời xuất hiện bên ngoài ảo ảnh, dưới chân là cát vàng nóng bỏng, trên mặt là hơi nóng phả vào, tất cả mọi người đều quần áo chỉnh tề, không hề hấn gì.
Trên ảo ảnh hiện lên một dòng chữ nhỏ: Vượt ải thất bại, hoan nghênh lần sau quay lại.