Trải qua cái c.h.ế.t và sự hồi sinh trong ảo ảnh, ông đã thực sự cảm nhận được sức mạnh của dị năng của Văn Vũ. Trở lại căn cứ số 1, sau một hồi suy tư ông đã đặt mật danh cho cô là "Ánh sáng mạt thế".
Mức độ bí mật: Tuyệt mật x2.
Mức độ an toàn: Cao hơn cả Lãnh đạo tối cao.
Những ngày này, những người lần lượt nhận nhiệm vụ bí mật bảo vệ Văn Vũ đều không nhịn được mà ngạc nhiên, sau khi biết được cô đã làm những gì thì đều vô cùng kính phục.
Mọi người chỉ có một suy nghĩ: Cô ấy xứng đáng với sự đối đãi tối cao này.
Lúc này, Văn Vũ vẫn chưa biết, chỉ vì một tờ văn bản mật mà cô có thêm rất nhiều fanboy fangirl, mà tất cả đều là những cường giả trong các lĩnh vực khác nhau.
Vì tác giả tạm thời chưa có động tĩnh gì nên cô có thời gian để thư giãn, tiện thể nhận một công việc tình nguyện, phủ xanh cho người dân ở khu vực biên giới, những người giờ đã tự nguyện quy thuận.
ps: Vì cấp độ lại được nâng lên, tinh thần lực cũng theo đó tăng cường nên giới hạn phủ xanh mỗi ngày của cô đã tăng từ 100 mét vuông lên 1000 mét vuông.
Chỉ cần vẫy tay một cái là đã phủ xanh được hai mẫu đất khiến những người dân chất phác vô cùng xúc động, vừa khóc vừa vỗ tay: "Xanh quá! Thực sự rất xanh!"
Văn Vũ: "..."
Trước khi rời đi, cô dặn dò những người này: "Mọi người không còn là những người dân tị nạn không ai quản lý ở biên giới nữa, mà là một phần của Tứ Quý. Sau này đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện tranh giành địa bàn, c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau, rảnh rỗi thì ngẩng đầu lên nhìn trời, nhất định phải học hết các lớp văn hóa của Tiên Tiên Tử."
Người dân biên giới đồng loạt đáp:
"Đội trưởng Văn yên tâm, chúng tôi nhất định làm theo."
"Tiên Tiên Tử là cái tên hay đấy, hay là chúng ta cũng đặt cho đội trưởng Văn một cái tên thân mật hơn nhỉ?"
"Xanh Xanh có được không…"
Văn Vũ đang ngân nga bài hát trên đường trở về, nghe thấy những lời này suýt chút nữa thì ngã ngửa khỏi lưng Gà Chuyên Dụng.
Cứu mạng! Ở đây có rất nhiều người "cá chín bỏ lò"! Đội trưởng Ứng ơi, cứu tôi!
**
Giờ đây, mọi người đã không còn phải lo lắng về cái ăn cái mặc, công việc học tập cũng dần đi vào quỹ đạo theo một cách thần kỳ, nhu cầu về tinh thần tự nhiên cũng bắt đầu tăng lên.
Chính vì vậy, kể từ khi nhóm "điều cát biến dị" xuất hiện cách đây một tuần, chúng đã nhanh chóng nổi tiếng khắp cả nước, đồng thời cũng thúc đẩy một nghề nghiệp thám hiểm mới - người tìm "chim".
Những người này mỗi ngày đều chuyên tâm tìm kiếm bẫy của "điều cát" ở vùng sa mạc. Người đầu tiên phát hiện sẽ công bố thông tin trên diễn đàn Mạt thế, cung cấp tọa độ đồng thời thu phí thông tin hợp lý, hay còn gọi là bán vé vào cửa.
Vì không gian bẫy có hạn, mỗi lần tối đa chỉ chứa được vài chục người nên thường xuyên chật kín chỗ, vé rất khó mua.
Trên diễn đàn, các bài đăng trên trang chủ đều mang phong cách này —
【Tiểu phẩm】Mấy con "điều" kia hài hước thật sự, vừa rồi chúng tôi xem một tiểu phẩm hài, cười muốn c.h.ế.t mới thôi.
【Talk show】 Hahahaha, có một con "điều" siêu bá đạo, "slay" toàn tập, thực sự lấy mạng chúng tôi luôn!
【Encore】Mẹo nhỏ, chỉ cần có người nhịn cười được, "điều cát" biến dị sẽ diễn thêm tiết mục. Hôm nay tôi gặp một dũng sĩ kiên cường trụ được mười màn, ép cả con "điều" đầu đàn lên sân khấu, sau đó...
Tầng 1:??? Đợi đến khi tôi có tiền, tôi nhất định sẽ mua một cái "lầu" có thể nói hết một lần.
Tầng 2: Lầu trên quay lại đi, sau đó thì sao!
…
Tầng 108: Xin lỗi mọi người, tôi là chủ thớt đây. Vừa rồi người dũng sĩ kia không phải là trụ được, mà là ngay từ màn đầu tiên đã cười đến ngất xỉu, không ai phát hiện ra. Chúng tôi cùng nhau đưa anh ấy đến căn cứ cứu trợ rồi.
Tầng 109: Hahahahaha, tôi ở nhà xem livestream mà cũng suýt cười chết.
Văn Vũ trở về căn cứ, vừa gặm dưa chuột non mọng nước vừa ung dung lướt diễn đàn. Đọc đến đây, cô cũng không nhịn được mà cười lăn lộn trên giường.
Cười rồi lại cười, bỗng nhiên cô lên tiếng: "Nini, tác giả không bị tôi chọc tức đến ngất đấy chứ? Sao lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, làm tôi cũng hơi lo."
Hệ thống đi dạo một vòng rồi quay lại đáp: 「Kí chủ nên lo lắng cho bản thân mình thì hơn, tác giả suy sụp tinh thần nên drop truyện rồi.」
Văn Vũ vẫy tay triệu hồi trang truyện, quả nhiên vẫn dừng lại ở "Chương 29, Chắc chắn phải chết".
Cô khó hiểu hỏi: "Tác giả drop truyện chẳng phải tôi nên ăn mừng sao?"
Hệ thống cảm thấy hình tượng hệ thống cao lãnh của mình sắp sụp đổ rồi, nó vì cái ký chủ này rầu thúi ruột mất thôi: 「Kí chủ, tôi đã nhịn rất lâu rồi, cuối cùng cũng được mở quyền hạn để nói cho cô biết sự thật. Phần mềm gõ chữ mà tác giả sử dụng tên là Sáng thế thần, đúng như tên gọi của nó, cô hiểu chứ?」