Lương Gia Vỹ bị cảnh sát bắt, khi nghe Chu Hạo Nhiên kể lại, cô không hề ngạc nhiên cũng không thấy tội nghiệp anh ta, đây đều là lỗi của Lương Gia Vỹ, anh chỉ giao đoạn video đó cho cảnh sát thôi.
Hơn nữa cho dù anh không giao video cho cảnh sát, nếu không dựa vào quan hệ của gia đình, Lương Gia Vỹ cũng sẽ bị bắt.
Dì Nguyệt gọi điện tới nói rằng bà và dượng Lương không tiếp tục đi du lịch nữa, ông phải quay về cứu đứa con thứ hai của mình.
Nhưng cho dù Lương Sâm chạy tới chạy lui, gặp rất nhiều bạn bè cũ vẫn không có kết quả, họ chỉ nói ông đợi phán xét cuối cùng của bên cảnh sát, hiện tại vụ án còn đang trong quá trình xem xét.
Lương Sâm biết xảy ra chuyện như vậy sẽ không còn ai có thể giúp ông.
Ông đã gửi rất nhiều quà tặng mới nghe ngóng được chuyện có người đã cung cấp video làm bằng chứng cho thấy Lương Gia Vỹ bao che hung thủ.
Nhưng khi cảnh sát tra hỏi, Lương Gia Vỹ sống chết cũng không nói ra hung thủ thật sự là ai.
Lương Gia Vỹ tuyệt đối không thể được thả ra vào lúc này.
Người nhà nạn nhân vốn đã làm ầm ĩ yêu cầu phải tìm ra hung thủ, nhưng đến giờ vẫn chưa có manh mối, nếu đã phát hiện ra manh mối tất nhiên phải truy hỏi đến cùng.
Lương Sâm bất đắc dĩ đành phải đáp ứng, tiếp tục im lặng chờ đợi.
Lâm Bích Nguyệt ở nhà với Lương Sâm, nhưng trong lòng bà cảm thấy quá bức bối nên gọi điện nói chuyện với Tiết Lạc.
Cô muốn an ủi dì của mình, khổ nỗi lại không biết nói thế nào.
Tình cảnh của Lương Gia Vỹ bây giờ khó mà cứu được, thế cho nên cô đành an ủi dì vài câu rồi cúp máy.
Cô nằm trên giường, nhắm mắt lại, đầu óc vô cùng hỗn loạn, cô thực sự cần im lặng một lát.
Sau khi cúp máy, Lâm Bích Nguyệt đi xuống lầu nấu cơm, hai ngày nay Lương Sâm chưa được ăn gì tử tế, bà rất lo lắng nên muốn tự tay làm đồ ăn cho ông.
Khi đến góc cầu thang, bà chợt nghe thấy tiếng tranh cãi ồn ào của Lương Sâm và Lương Dật Phàm.
Giọng nói của ông nghe rất phẫn nộ: “Con nói cái gì? Nó chính là em trai con, sao con có thể bỏ mặc sống chết của nó?”
Giọng của Lương Dật Phàm vang lên đầy lạnh lẽo: “Lúc con bị thương nó cũng không quan tâm đ ến con, hiện giờ nó không bị thương gì cả mà chỉ bị bắt đi thôi, chỉ cần nó nói ra ai là hung thủ thì ba có thể cứu nó ra rồi, vì sao còn muốn con giúp nó?”
“Không phải là nó vẫn không chịu nói ra hay sao, vì vậy ba mới bảo con đi khuyên nó, quan hệ của hai đứa rất tốt, con nói thì nó sẽ nghe, rồi sau đó ba sẽ cứu nó ra” ông thở gấp nói.
“Ba, ba nói thật buồn cười, không lẽ ba vẫn cho rằng quan hệ giữa con và Gia Vỹ thật sự rất tốt? Chẳng lẽ ba đã quên rồi sao? Nó không phải là em của con, con cũng không phải là anh của nó, con chỉ là một đứa trẻ được ba và người vợ trước nhận nuôi.
Ba cho rằng người mà trước đây vẫn luôn bị bà ta mắng chửi, khinh rẻ sẽ đi giúp cứu đứa con ruột của bà ta ra sao? Ha, không phải là ba trở thành ông già hồ đồ rồi đó chứ?” Giọng điệu Lương Dật Phàm càng lúc càng quỷ dị, nhất là khi hắn ta nói xong những lời này, bầu không khí trong phòng khách lập tức đông lại.
Giọng ông hơi run rẩy: “Dật Phàm, những chuyện đó đều đã qua rồi, dù gì bà ấy cũng đã mất, Gia Vỹ còn nhỏ, nó cũng không hiểu chuyện trong công ty, ba sẽ giao phần lớn cổ phần công ty cho con, tài sản trong nhà cũng sẽ chia cho con một phần giống như vậy, con hãy quên những chuyện trước kia mà đi cứu Gia Vỹ ra đi.”
Trước kia bởi vì ông và người vợ đã qua đời kết hôn được ba năm nhưng vẫn không có con, nên đã nhận nuôi một đứa trẻ, đứa trẻ đó chính là Lương Dật Phàm, lúc ấy cậu ta chỉ mới hơn một tuổi, là cô nhi đáng thương bị ba mẹ bỏ rơi.
Ông cùng vợ muốn nuôi đứa trẻ này khôn lớn nên đã mang cậu bé hơn một tuổi đó về nhà và đặt tên là Lương Dật Phàm, đối xử với cậu ta cũng rất tốt.
Nhưng không ngờ rằng, lúc Lương Dật Phàm hai tuổi, vợ ông đột nhiên mang thai.
Vợ có thai, lại là đứa con của ông nên ông và vợ dần dần chỉ đặt sự chú ý quan tâm vào con của họ.
Sau khi sinh Lương Gia Vỹ, họ lại càng yêu thương đứa con ruột của mình, nhất là vợ của ông, bà yêu con trai mình hơn, cảm thấy không vừa lòng đối với đứa trẻ Lương Dật Phàm được nhận nuôi nên thường xuyên mắng chửi, đánh đập cậu ta.
Ban đầu ông cũng có khuyên ngăn, nhưng sau đó vì công việc quá bận rộn, ông cũng không còn thời gian quan tâm tới những chuyện lặt vặt này nữa.
Mãi cho đến khi hai đứa con trai lớn lên, Lương Dật Phàm ngày càng lặng lẽ, còn Lương Gia Vỹ thì hoạt bát nghịch ngợm, Lương Khải vẫn chưa phát hiện ra vợ trước của ông vẫn hay hành hạ Lương Dật Phàm.
Sau này, khi vợ trước đã mất, có mấy lần Lương Dật Phàm cãi nhau với ông đã nói ra sự thật đó, ông hỏi Lương Gia Vỹ mới biết trước đây đứa con nuôi này vẫn luôn bị vợ trước đánh đập.
Vì muốn bù đắp cho Lương Dật Phàm nên vài năm gần đây ông xem Lương Dật Phàm như con ruột của ông, để hắn ta đến quản lý công ty, hắn yêu cầu việc gì ông cũng sẽ phân phó cho người đi làm, đi mua, ông sẵn sàng thực hiện trách nhiệm của một người ba.
Nhưng thật không ngờ hôm nay Lương Dật Phàm lại nói ra những lời này, dường như hắn vẫn không quên được chuyện trước kia.
“Ba, đã quá muộn rồi, giờ mới nói chuyện này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Khi con còn học tiểu học, bà ấy cho Gia Vỹ tiền tiêu vặt để nó mua đồ ăn đến trường, con cũng không mong đợi quá nhiều dì sẽ cho con tiền, thế nhưng dì vừa mới cười nói vui vẻ với Gia Vỹ xong, lại quay sang lạnh lùng đánh con một bạt tai, nói rằng không cho phép con tiêu sài một đồng nào của nhà này, còn bắt con phải làm bảo vệ cho Gia Vỹ, không để ai trong trường bắt nạt nó, nếu làm không tốt, buổi tối về nhà sẽ không cho ăn cơm, cũng không cho ngủ ở Lương gia.
Những chuyện này, khi đó ba không có ở nhà, không thể trách ba, nhưng Gia Vỹ thì đứng ở bên cạnh, nó biết con bị dì hành hạ nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
Sau đó khi đến trường, nó còn nói với mọi người con là người bảo vệ của nó.
Ha, thật sự buồn cười, từ nhỏ tính nó đã giống hệt mẹ nó, ngoài mặt thì giả vờ là người tốt, tâm địa bên trong thì xấu xa.
Trước kia nó không giúp con, còn cùng mẹ nó làm nhiều chuyện với con đến nỗi viết mấy cuốn sách cũng không hết, bây giờ, ba nghĩ con sẽ cứu nó sao?” Lương Dật Phàm lạnh lẽo nhìn người cha đã nuôi dưỡng hắn hơn 20 năm qua, thực ra ông đối xử với hắn rất tốt, nhưng cũng nhờ hắn có bản lĩnh mới sống được đến ngày hôm nay, mãi sau này ông mới đối tốt với hắn, còn thời điểm khi hắn còn nhỏ, chưa có năng lực tự bảo vệ bản thân, người cha nuôi này vẫn chưa một lần xuất hiện giúp hắn.
Lương Dật Phàm bước tới, đứng trước mặt ông.
Bây giờ hắn đã sớm cao hơn ông.
Nhìn người cha nuôi bị hắn nói đến á khẩu, Lương Dật Phàm nhìn xuống ông cười lạnh: “Cô gái kia là do con khiến cô ta phải tự sát, cô ta vốn không có ý định tự sát, mà Lương Gia Vỹ của ba, bởi vì hút quá nhiều thuốc phiện nên đầu óc sinh ra ảo giác, do đó mới tưởng là có một hung thủ giết người thật sự.”
Ông không thể tin sự thật lại như vậy, ông không ngờ đứa con cả của ông lại tìm mọi cách để trả thù con trai ruột của mình.
Ông há miệng th ở dốc, trong mắt hiện lên vẻ xin lỗi và hối hận: “Dật Phàm, đều là lỗi của ba, nếu trước kia ba biết được bà ất hành hạ con như vậy, ba tuyệt đối sẽ không để bà ấy tùy ý làm hại con, con hãy nghĩ tình ba đã nuôi nấng con khôn lớn mà cứu Gia Vỹ ra đi.
Con hãy bảo nó nói rằng cô gái kia tự sát, không liên quan đến nó, chuyện con trả thù lần này ba cũng sẽ không nhắc đến nữa.”
“Thật ngại quá, dù ba có bỏ qua nhưng con lại muốn tiếp tục.
Ba có muốn biết người mà con trai ba luôn bảo vệ, người mà nó vẫn hoang tưởng là hung thủ thật sự là ai không?” Lương Dật Phàm cười mỉa mai, gương mặt nhuộm đầy vẻ châm chọc và khinh thường: “Đó là một người đàn ông, là bạn đại học của Lương Gia Vỹ và là bạn trai của nó hai năm rồi.
Ba, con trai của ba, đứa con mà ba và bà ta vẫn luôn nâng niu trên tay là một người lưỡng tính, ha, nam nữ nó đều không bỏ qua, các người còn không biết sao.”
Lương Dật Phàm không kỳ thị người lưỡng tính, nhưng hắn biết ông chắc chắn sẽ không chịu nổi khi biết chuyện này.
Quả nhiên, Lương Khải vừa nghe xong đột nhiên trợn mắt, giơ tay chỉ vào Lương Dật Phàm, miệng nói được một chữ: “Mày…” chữ tiếp theo còn chưa kịp nói ra, ông đã hôn mê bất tỉnh.
Lương Dật Phàm cười nhạt, hắn ta vốn chẳng thèm quan tâm đ ến người cha nuôi này.
Lâm Bích Nguyệt đứng ở cầu thang nghe được quá nhiều bí mật, khi nhìn thấy chồng mình bất tỉnh, bà vội vàng chạy xuống.
Nghe tiếng bước chân, Lương Dật Phàm quay đầu lại nhìn thấy Lâm Bích Nguyệt, nụ cười mỉa trên môi càng rộng hơn: “Lâm phu nhân, nãy giờ bà đã nghe hết những lời tôi nói rồi? Có phải thấy rất thú vị không? Chắc hẳn bà sẽ không ngờ rằng Lương gia còn có những chuyện bẩn thỉu như vậy!”
“Cậu có nóng giận đến thế nào cũng không cần phải khiến ba cậu tức giận đến mức ngất xỉu, dù sao ông ấy đối với cậu cũng rất tốt, hơn nữa còn nói sau này sẽ chia cho cậu rất nhiều tài sản.” Lâm Bích Nguyệt nhìn Lương Dật Phàm, đột nhiên bà không biết phải nói chuyện với anh thế nào.
Trước đây bà cảm thấy đứa con cả của Lương gia lạnh lùng ngang ngược không hiểu chuyện.
Nhưng khi nghe được câu chuyện vừa nãy, bà lại cảm thấy hắn vừa đáng thương vừa đáng giận.
“Buồn cười, tôi còn cần gì tiền của ông ấy sao? Tôi chỉ khó chịu vì sao bọn họ nhận nuôi tôi nhưng lại đối xử không tốt với tôi, hành hạ đánh đập tôi.
Nếu thật sự không thích tôi thì họ có thể đưa tôi trở về cô nhi viện kia mà.” Lương Dật Phàm bị lời nói của bà chọc giận, anh ta hét lên, tới gần bà, lạnh giọng cảnh cáo bà: “Chuyện bà nghe thấy hôm nay không được phép truyền ra ngoài, bà cũng không được phép rời khỏi đây, từ nay về sau bà và cha nuôi của tôi, ông tốt nhất cứ nên ở trong cái nhà này, chờ tôi giải quyết xong Lương Gia Vỹ sẽ trở lại tính sổ với các người.
“Lương Dật Phàm, cậu còn muốn tính sổ với hai trưởng bối chúng tôi sao? Cậu cũng đã đọc sách nhiều năm lại chỉ học được ở vợ trước của Lương Sâm cách hành hạ ác độc với người ta hay sao? Cậu thử nghĩ lại xem ba cậu đối xử với cậu như thế nào, đừng nên nhốt mình trong thế giới của sự thù hận nữa, nếu không đến cuối cùng cậu cũng chỉ bị người ta ghét bỏ.” Bà nhắc nhở Lương Dật Phàm.
Lương Dật Phàm yên lặng suy nghĩ một lúc, vẫn nhìn bà cười nhạt: “Thực sự tôi nên cám ơn bà vì đã hiểu được bà ta độc ác tàn nhẫn thế nào, nhưng thù này tôi không thể không trả.
Vốn bởi vì bạn trai của Tiết Lạc âm mưu đối nghịch với tôi nên tôi nghĩ hành hạ ba tôi cũng là hành hạ bà, hiện giờ, thấy bà cũng hiểu chuyện không thích bà ta, tôi sẽ không làm gì bà nữa.”.