Xuyên Vào Sách Toán Học Phải Làm Sao Đây?

Chương 67



Trọng tâm thực sự của ‘nếu không có số 3’ phải là từ ‘nếu’. Giả định được đặt ra chứng tỏ số 3 trong gợi ý thực sự tồn tại trong dãy số này.

Kết thúc vòng 1, bọn họ đã loại bỏ số 3, nhưng việc trò chơi vẫn tiếp tục cho thấy số 3 của cô gái bị loại thực chất không phải là thứ mà hệ thống quy định là 3.

Nếu cô ấy không phải là 3 thì ai mới là 3?

Đồ Hoá chợt nhận ra sai lầm của bọn họ ngay từ đầu là tìm người chơi đại diện cho con số 3. Trên thực tế, số 3 không phải là một người nhất định mà là một quy luật phổ quát trong dãy số này.

Điều đó có nghĩa là con số 3 phải tồn tại trong mọi số thuộc dãy số cần tìm.

Thực ra, đề bài này rất dễ, chỉ cần lấy mỗi số trừ đi 3 là ra ngay đáp án. Lấy mỗi con số trong 9 số còn lại 5, 6, 7, 9, 11, 12, 13, 15, 17 trừ đi 3 thì nhận được dãy số 2, 3, 4, 6, 8, 10, 12, 14.

Xét dãy 9 số sau khi đã trừ đi 3, ta dễ dàng thấy được các số còn lại hầu hết là số chẵn. Nếu có cô gái số 3 đã bị loại ở vòng đầu tiên thì đáp án càng có vấn đề.

3 trừ 3 bằng 0, tức là trước khi loại bỏ cô gái số 3, kết quả sau khi trừ 3 từ 10 số này là: 0, 2, 3, 4, 6, 8, 10, 12, 14.

Rõ ràng, ngoại trừ 0, 2 và 3, các số còn lại đều là hợp số và chúng được sắp xếp theo thứ tự tăng dần.

Hợp số là số tự nhiên chia hết cho các số tự nhiên khác ngoài 1 và chính nó. Các số không phải hợp số thì gọi là số nguyên tố. Số nguyên tố là các số tự nhiên lớn hơn 1 chỉ chia hết cho 1 và chính nó.

Như vậy, 2 và 3 đều là số nguyên tố, 0 không phải là số nguyên tố và cũng không phải là hợp số.

Đối với dãy số này, những con số đánh lạc hướng bao gồm 0 + 3 = 4, 2 + 3 = 5, và 3 + 3 = 6. Ngoài cô gái số 3 đã bị loại, 2 người còn lại đang đứng ở vị trí nguy hiểm là Đồ Hoá số 6 và Vương Bác Vũ số 5.

Đối mặt với kết quả này, Đồ Hoá thật sự không biết phải nói đáp án thế nào. Ở vòng thứ hai phải loại một người, nếu cậu không bị loại thì cũng là Vương Bác Vũ.

Đồ Hoá đang do dự không biết nên nói như thế nào thì Thẩm Tư Dịch lên tiếng: “Tôi biết đáp án rồi.”

Cậu liếc nhìn Đồ Hoá và nói cách sắp xếp dãy số. Ý tưởng của cậu giống hệt với Đồ Hoá. Đáp án này hiển nhiên là suy luận thực tế nhất tính đến thời điểm hiện tại. Tuy cậu đang đặt 2 đồng đội vào tình thế nguy hiểm nhưng vì việc chung, bọn họ chắc chắn phải chọn.

Biết mình và Đồ Hoá đồng thời đứng trước nguy cơ bị loại, Vương Bác Vũ không chút do dự mà đứng lên nói: “Loại tôi đi. Mọi người bỏ phiếu cho tôi này!”

Tâm trạng Đồ Hoá rất phức tạp. Cậu biết mình đang gánh trên vai trách nhiệm nên không thể bị loại được, nhưng cậu càng không đành lòng nhìn Vương Bác Vũ hy sinh bản thân.

Mặc dù ‘Bứt phá toán học’ chỉ là một trò chơi nhưng sự can thiệp của virus khiến cậu cảm thấy cái chết cận kề, bị loại có nghĩa là tử vong.

Vương Bác Vũ là bạn thân nhất của cậu, và cậu sẽ không ngần ngại đứng ra bảo vệ hắn khi hắn gặp nguy hiểm. Thế nhưng vào giây phút cuối cùng, Đồ Hoá phải bước qua xác hắn để bước tiếp.

“Đồ Hoá, mày không cần lo cho tao.” Vương Bác Vũ bước tới bên cạnh Đồ Hoá vỗ vai cậu rồi cười tươi như cũ: “Trước đây mày luôn bảo vệ tao, bây giờ để tao bảo vệ mày đi. Tao tin rằng mày có thể vượt ải thành công và cứu tất cả mọi người ra khỏi đây.”

“Quan trọng nhất là… Tao gây ra mớ hỗn độn này nên tao phải chịu trách nhiệm.”

Đồ Hoá cau mày rồi bối rối nhìn Thẩm Tư Dịch: “Tôi nghĩ ý tưởng này cần phải cân nhắc thêm. Có lẽ có cách sắp xếp tốt hơn…”

“Ông thật sự nghĩ vậy sao, Đồ Hoá?” Thẩm Tư Dịch nhìn cậu: “Bây giờ không phải là lúc để hành động theo cảm tính. Một khi phán đoán sai là tất cả chúng ta đều bị loại. Hi sinh là không thể tránh khỏi, cho dù đó là Vương Bác Vũ, hay Tôn Duy, hay cả ông với tôi cũng không thể cùng nhau đi đến cuối cùng.”

“Cho nên ông phải dứt khoát lên.”

Ngay khi Đồ Hoá đang suy nghĩ và do dự, Tùy Lợi đột nhiên nói: “Tại sao lại thành tiệc chia tay của bọn mày rồi?”

Nó khinh thường nhếch môi, ánh mắt nó nhìn Đồ Hoá đầy sát khí: “Quyền được loại bỏ ai nằm trong tay bọn tao. Hai đứa mày nhường nhau gì hả?”

“Tôi nghĩ… Nếu muốn chọn một người giữa số 5 Vương Bác Vũ và số 6 Đồ Hoá…” Tuỳ Lợi nhìn đám đông: “Số 6 có khả năng đánh lạc hướng hơn.”

Đồ Hoá không ngờ rằng vào lúc này lại có thằng quậy đục nước thế này. Cậu nghe Tuỳ Lợi nói tiếp: “Tạm thời cho rằng suy luận của Thẩm Tư Dịch là chính xác thì số 5 và số 6 đều có thể là con số đánh lạc hướng, nhưng nếu suy luận của nó có vấn đề thì chọn số 6 an toàn hơn. Dù sao thì 6 cũng là bội số của 3 nên có xác suất đánh lạc hướng hơn.”

Một số người khác dường như cảm thấy những gì Tuỳ Lợi nói là có lý. Ánh mắt bọn họ nhìn Đồ Hoá trở nên phức tạp.

“Tao không nghĩ lý luận của mày hợp lệ.” Vương Bác Vũ đứng lên và tranh luận: “Suy luận của Thẩm Tư Dịch và vấn đề bội số của 3 là hai dữ kiện độc lập và không ảnh hưởng gì đến nhau.”

“Chỉ cần suy luận của cậu ấy chính xác, bất kể bọn mày chọn tao hay số 6 thì đều có tỉ lệ vượt ải. Nhưng nếu suy luận của Thẩm Tư Dịch là sai và câu trả lời thực sự liên quan đến bội số của 3 thì số 9 của mày, cả số 12, 15 và số 13 có chứa con số 3 đều là đánh lạc hướng. Mấu chốt vấn đề là mấy người có tin Thẩm Tư Dịch hay không thôi.”

“Nhân tiện…” Vương Bác Vũ bước tới chỗ Tuỳ Lợi và nhìn nó với nụ cười chế nhạo: “Bạn Tuỳ Lợi số 17 hung hãn vô cùng suýt nữa thì bị loại vì gian lận. Ở Vòng lượng giác, bạn ấy đánh nhau nên bị hệ thống giảm tỉ lệ vượt ải xuống 50%. Mấy người chọn theo bạn Tuỳ Lợi ấy à… Xác suất trả lời sai tăng gấp đôi luôn!”

Tuyệt chiêu gậy ông đập lưng ông của Vương Bác Vũ đúng là khiến người ta vừa lòng hả dạ. Tuỳ Lợi tức đến đỏ mặt tía tai. Nó không ngờ có ngày nó bị người ta vạch trần điểm yếu như vậy. Nó giơ nắm đấm định đánh Vương Bác Vũ.

Vương Bác Vũ không né tránh mà nhìn mọi người với nụ cười trên khuôn mặt: “Mọi người xem tôi nói có đúng không? Nó lại muốn đánh người.”

Nắm đấm của Tùy Lợi gần như dừng lại giữa không trung. Mấy người vừa rồi còn do dự đã nương theo chiều gió và nhìn Tùy Lợi với ánh mắt nghi ngờ và khinh thường.

Nó không còn cách nào khác ngoài việc tức giận bỏ tay xuống và im lặng.

Thời gian bỏ phiếu sắp đến. Đồng hồ đếm ngược hiện lên trên màn hình hệ thống. Đồ Hoá nhìn tên mình với Vương Bác Vũ trên màn hình hồi lâu cũng không thể xuống tay.

Khi cậu đang ngơ ngác, một bàn tay vươn ra từ phía sau cậu và nhấn nút dưới tên Vương Bác Vũ. Đồ Hoá vội vàng quay đầu lại thì thấy Vương Bác Vũ đang nhìn hắn cười: “Làm gì mà như sinh li tử biệt thế? Lúc trước bọn mình chơi game chung cũng hay ‘bán đứng’ đồng đội mà hả? Lần này cũng vậy thôi, mày bán đứng tao đi?!”

Đồ Hoá nhìn hắn: “Lần này không giống…”

“Có gì khác nhau đâu? Làm gì mà phiền phức như vậy.” Vương Bác Vũ đột nhiên ôm lấy cậu. Hắn cười rồi vỗ vai cậu: “Vẫn vậy, coi như tao dừng lại cho mày đi tiếp.”

“Với cả… Tao mắc sai lầm mà. Mày phải cho tao cơ hội chuộc lỗi chứ.”

Đồ Hoá thẫn thờ nhìn Vương Bác Vũ. Cậu không ngờ rằng chàng trai luôn biết pha trò này lại có ngày lại khiến mắt cậu hơi nóng lên. Bọn là những người bạn quan trọng nhất, nhưng trước đó, bọn họ có một nhiệm vụ quan trọng hơn phải hoàn thành.

Trong thời khắc sinh tử thực sự thì không có chỗ để do dự. Đồ Hoá hít sâu một hơi rồi kiên định nhìn hắn: “Tao sẽ cố gắng đến cùng.”

Vương Bác Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm và bày ra tư thế Ultraman: “Nhớ gi3t chết hết tụi nó nha!”

Kết quả bỏ phiếu đã được công bố. Trong số 9 người, 6 người bỏ phiếu cho Vương Bác Vũ, 2 người bỏ phiếu cho Đồ Hoá và một người thực sự bỏ phiếu cho Tuỳ Lợi.

Tuỳ Lợi nhìn thấy kết quả biểu quyết mà sắc mặt tái xanh.

Kết quả đã rõ ràng, Vương Bác Vũ với số phiếu bầu cao nhất bị loại. Giống như cô gái số 3, khi kết quả bình chọn được công bố, cơ thể hắn từ từ biến thành các hạt pixel và dần biến mất.

Trước khi biến mất, hắn vẫn cười rạng rỡ như trước và vẫy tay với Tôn Duy: “Thoát game rồi đi coi phim với tôi nha! Đừng từ chối đó.”

Tôn Duy chưa kịp phản ứng thì hắn đã biến mất.

Chỉ có Đồ Hoá nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Tôn Duy và cái gật đầu không thành tiếng của cô.

Thời khắc căng thẳng nhất đã đến, bọn họ lựa chọn loại bỏ Vương Bác Vũ số 5. Hệ thống sẽ phán xét kết quả của lần loại bỏ này. Nếu người bị loại thực sự con số đánh lạc hướng do hệ thống quy định thì bọn họ có thể tiến hành lần sắp xếp dãy số cuối cùng. Tuy nhiên, nếu họ bầu chọn sai thì mọi người bị loại cùng nhau.

[Ding~]

[Trò chơi tiếp tục. Vui lòng sắp xếp dãy số lần thứ 3.]

Điều này đã chứng minh phán đoán của Thẩm Tư Dịch gần như là chính xác. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của hệ thống, 8 người còn lại cũng không cảm thấy yên tâm. Bọn họ im lặng sắp xếp theo thứ tự cộng trừ 3 mà Thẩm Tư Dịch đã đề xuất và dồn hết tất cả hy vọng vào lần cuối cùng này.

Đồ Hoá đứng sang một bên và nhìn 7 người bọn họ. Ngay cả Thẩm Tư Dịch vốn luôn tự tin cũng không thể che giấu sự lo lắng của mình.

[Ding~]

[Thử thách thành công. Người chơi Thẩm Tư Dịch, Đồ Hoá, Tôn Duy, Tôn Duy và 04 người chơi khác hoàn thành nhiệm vụ chính Vòng dãy số.]

Khoảnh khắc hệ thống thông báo, mọi người nhảy cẫng lên và hoan hô vì phấn khích. Bọn họ có cảm giác như mình vừa trải qua một tai nạn thảm khốc và sống sót.

Tám người được đưa ra khỏi cửa ải.

Thấy Tô Cách Trì vẫn đợi bên ngoài, Đồ Hoá đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay: “Vương Bác Vũ… Bị loại rồi.”

Tô Cách Trì vươn tay ôm lấy cậu và nhẹ nhàng dỗ dành: “Không phải lỗi của em.”

Chỉ có ở trước mặt Tô Cách Trì, Đồ Hoá mới có thể cởi bỏ toàn bộ áo giáp trên người và mới yên tâm nghỉ ngơi sau một hồi căng thẳng. Cậu phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của người khác, mệt mỏi dựa vào trong lòng Tô Cách Trì. Nhiệt độ và hơi thở quen thuộc khiến cậu bất giác thả lỏng: “Em biết bọn em không thể cùng nhau đi đến cuối cùng, nhưng em vẫn sợ phải đối mặt với việc chia li. Cứ mỗi lần có ai đó phải rời đi là em lại áp lực hơn một chút. Em thực sự rất sợ mình sẽ phụ lòng mong đợi của mọi người…”

“Không đâu.” Tô Cách Trì ôm chặt lấy cậu, nói: “Anh luôn ở bên em mà.”

Mặc dù Đồ Hoá biết dù Tô Cách Trì hay đồng đội thì cũng đều không thể thực sự đi cùng cậu đến cuối cùng, và có những thứ cậu phải đối mặt một mình, nhưng nghe Tô Cách Trì nói như thề thốt khiến tim cậu ấm lên.

Ai ngờ Tô Cách Trì không nói suông. Anh giải thích: “Do ảnh hưởng của chương trình virus, anh không thể theo em vào cửa ải với tư cách là thầy X, nhưng anh có cách rồi.”

Đồ Hoá ngẩng đầu và nghi hoặc nhìn anh.

Tô Cách Trì cong môi: “Anh sẽ bước vào những cửa ải tiếp theo với tư cách là một NPC thực thụ. Nói cách khác, anh là NPC mà em gặp trong trò chơi.”

Đồ Hoá kinh ngạc hỏi: “Anh… Sao anh làm được?”

Tô Cách Trì nhún vai: “Anh nhúng tay vào một vài chương trình thôi. Em chỉ cần biết rằng anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Tuy anh vẫn phải làm theo ‘kịch bản’ của nhiệm vụ nhưng anh vẫn sẽ dõi theo em và ủng hộ em như trước.”

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính của Vòng dãy số, bọn họ được đưa thẳng đến màn chơi tiếp theo. Đồ Hoá tập trung nói chuyện với Tô Cách Trì nên lúc này mới để ý hệ thống đã thông báo quy tắc rồi.

Cậu nhanh chóng mở màn hình hệ thống lên để kiểm tra. Màn chơi này thuộc [Vòng suy luận và chứng minh]. Phương thức vượt ải khác hẳn so với các vòng trước đây, có vẻ là để phù hợp với việc suy luận manh mối. Màn chơi này mang đến cho người chơi 3 ‘kịch bản’ để lựa chọn: Sherlock Holmes, Edogawa Conan, và Hercule Poirot.

Ba người này đều là nhân vật trinh thám nổi tiếng trong văn học và điện ảnh. Dựa theo quy tắc của hệ thống, bọn họ có thể lựa chọn một kịch bản. Những cửa ải tiếp theo mà bọn họ sẽ đối mặt cũng sẽ có liên quan đến các thám tử đã chọn.

Không cần hỏi cũng biết 3 người bọn họ chắc chắn sẽ chọn vào cùng một cửa ải. Đồ Hoá vội vàng chạy tới hỏi ý kiến của Thẩm Tư Dịch và Tôn Duy. Cả hai người trông háo hức như thể đã mong chờ nhiệm vụ này.

Cả ba thảo luận một lúc và quyết định chọn kịch bản Sherlock Holmes.

Khoảnh khắc bọn họ nhấn nút lựa chọn, khung cảnh xung quanh đột ngột thay đổi. Khuôn viên yên tĩnh biến thành một con phố London cổ kính. Có một tấm biển gỗ dán trên lối vào của tòa nhà kiểu châu Âu: 221B phố Baker.